Ads 468x60px

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2022

ĂN MỪNG NGƯỜI ĂN NĂN (ĐTC Phanxicô, 27/03/2022)


“Trước hết, phải ăn mừng, nghĩa là, chứng tỏ rằng chúng ta đang ở gần những người ăn năn hoặc những người đang trên đường, những người đang gặp khủng hoảng hoặc những người ở xa. Tại sao chúng ta nên làm điều này? Bởi vì điều này giúp vượt qua nỗi sợ hãi và chán nản có thể đến từ việc nhớ lại tội lỗi của một người. Những người từng mắc lỗi thường cảm thấy bị trách móc trong lòng. Khoảng cách, sự thờ ơ và những lời nói cay nghiệt không giúp ích được gì.
Vì vậy, giống như người Cha, cần phải chào đón họ một cách nồng nhiệt để khuyến khích họ tiến lên. “Nhưng thưa cha, con đã làm rất nhiều điều”: bất kể, hãy chào mừng nồng nhiệt. Và chúng ta, chúng ta có làm điều này không? Chúng ta có tìm kiếm những người ở xa không? Chúng ta có muốn ăn mừng với họ không? Một trái tim rộng mở, sự lắng nghe chân thành, nụ cười trong suốt có thể làm được bao nhiêu điều tốt đẹp; hãy ăn mừng, đừng làm cho họ cảm thấy khó chịu! Người Cha lẽ ra phải nói: “Được rồi, con trai, hãy trở về nhà, trở lại làm việc, về phòng, tu chỉnh bản thân và công việc của mình! Và đây sẽ là một cách tốt để tha thứ”. Nhưng không! Chúa không biết tha thứ mà không ăn mừng! Và người Cha ăn mừng vì niềm vui vì con mình đã trở về.
Và sau đó, giống như Cha, chúng ta cần phải vui mừng. Khi ai đó có tấm lòng hòa nhịp với Thiên Chúa nhìn thấy sự ăn năn của một người, họ vui mừng, bất kể lỗi lầm của người ấy có thể nghiêm trọng đến mức nào. Đừng tập trung vào những sai sót, đừng chỉ tay vào những gì họ đã làm sai, nhưng hãy vui mừng vì điều tốt, vì điều tốt của người khác cũng là của tôi! Còn chúng ta, chúng ta có biết vui mừng với người khác không?
Tôi muốn kể lại một câu chuyện tưởng tượng, nhưng một câu chuyện giúp minh họa tấm lòng của người cha. Có một rạp hát đại chúng, cách đây ba hoặc bốn năm, kể về đứa con trai hoang đàng, với toàn bộ câu chuyện. Và cuối cùng, khi người con trai đó quyết định quay lại với cha mình, anh ta đã nói về điều đó với một người bạn và nói: “Tôi sợ bố tôi sẽ từ chối tôi, rằng ông ấy sẽ không tha thứ cho tôi!” Và người bạn khuyên anh ta: “Hãy gửi thư cho cha của bạn và nói với ông ấy rằng: Cha ơi, con đã ăn năn hối cải, con muốn trở về nhà, nhưng chưa chắc điều đó có mang lại hạnh phúc hay không. Nếu cha muốn chào đón con, xin vui lòng đặt một chiếc khăn tay trắng ở cửa sổ '. Và rồi anh ta bắt đầu cuộc hành trình của mình. Và khi anh ta về gần đến nhà, nơi khúc cua cuối cùng của con đường, anh ta đã ở trước nhà. Và anh ta đã thấy gì? Không phải một chiếc khăn tay: nó đầy những chiếc khăn tay màu trắng, trên cửa sổ, ở khắp mọi nơi! Cha chào đón như thế đó, một cách toàn diện, một cách vui vẻ. Đây là Cha của chúng ta!
Xin Đức Trinh Nữ Maria dạy chúng ta cách đón nhận lòng thương xót của Thiên Chúa để điều đó có thể trở thành ánh sáng mà chúng ta nhìn thấy những người lân cận của mình.” (ĐTC Phanxicô, 27/03/2022)
Đọc tiếp »

Thứ ba, Tuần IV - MC



Đọc tiếp »

Thứ Hai, 28 tháng 3, 2022

HÃY CHẤM DỨT CHIẾN TRANH…(ĐTC Phanxicô, 27/03/2022)


“Anh chị em thân mến,
Hơn một tháng đã trôi qua kể từ khi bắt đầu cuộc xâm lược Ukraine, khi bắt đầu cuộc chiến tàn khốc và vô nghĩa này, giống như mọi cuộc chiến, đều là sự thất bại cho tất cả mọi người, cho tất cả chúng ta. Chúng ta cần từ chối chiến tranh, một nơi chết chóc, nơi những người cha và người mẹ chôn cất con cái của họ, nơi những người đàn ông giết chết anh chị em của họ mà thậm chí không hề nhìn thấy họ, nơi những người quyền lực quyết định và người nghèo phải chết.
Chiến tranh không chỉ tàn phá hiện tại mà còn tàn phá cả tương lai của một xã hội. Tôi đọc rằng từ khi bắt đầu cuộc xâm lược ở Ukraine, cứ hai trẻ em thì có một trẻ em phải rời bỏ đất nước của chúng. Điều này đồng nghĩa với việc phá hủy tương lai, gây ra những tổn thương nghiêm trọng cho những người nhỏ bé và vô tội nhất trong chúng ta. Đây là thú tính của chiến tranh - một hành động man rợ và báng bổ!
Chiến tranh không phải là điều gì đó không thể tránh khỏi. Chúng ta không nên quen với chiến tranh. Thay vào đó, chúng ta cần chuyển sự tức giận của ngày hôm nay thành sự cam kết cho ngày mai, bởi vì nếu sau những gì đang xảy ra, chúng ta vẫn như trước đây, chúng ta sẽ có tội theo một cách nào đó. Trước nguy cơ tự hủy diệt, xin cho nhân loại hiểu rằng đã đến thời khắc xóa bỏ chiến tranh, xóa bỏ nó khỏi lịch sử loài người trước khi nó xóa bỏ lịch sử nhân loại.
Tôi cầu xin mọi nhà lãnh đạo chính trị hãy suy ngẫm về điều này, hãy cống hiến hết mình cho điều này! Và, hãy nhìn vào Ukraine bị tàn phá để hiểu cuộc chiến từng ngày khiến tình hình của mọi người trở nên tồi tệ hơn như thế nào. Do đó, tôi lặp lại lời kêu gọi của mình: Đủ rồi. Dừng lại. Tắt tiếng vũ khí. Tiến tới hòa bình một cách nghiêm túc. Chúng ta hãy tiếp tục cầu nguyện không mệt mỏi cho Nữ hoàng Hòa bình, người mà chúng ta đã thánh hiến nhân loại, đặc biệt là Nga và Ukraine, với sự tham gia đông đảo và mãnh liệt mà tôi cảm ơn tất cả anh em. Chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện.” (ĐTC Phanxicô, 27/03/2022)
Đọc tiếp »

NGƯỜI CON CẢ (ĐTC Phanxicô, 27/03/2022)


“Anh chị em thân mến, chào anh chị em,
Bài Tin Mừng cho Phụng vụ Chúa nhật này thuật lại Dụ ngôn Người con hoang đàng (x. Lc 15,11-32). Bài Tin Mừng này dẫn chúng ta đến trái tim của Thiên Chúa, Đấng luôn từ bi và dịu dàng tha thứ. Luôn luôn, Chúa luôn tha thứ. Chúng ta là những người cảm thấy mệt mỏi khi cầu xin sự tha thứ, nhưng Ngài luôn tha thứ. Dụ ngôn cho chúng ta biết rằng Thiên Chúa là Cha, Đấng không chỉ chào đón chúng ta trở lại, mà còn vui mừng và tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn cho đứa con trai của Ngài đã trở về nhà sau khi tiêu hết tài sản của mình. Chúng ta là người con ấy, và thật xúc động khi nghĩ đến việc Cha luôn yêu thương chúng ta và chờ đợi chúng ta biết bao.
Nhưng cũng có người con cả, người con trai lớn trong câu chuyện ngụ ngôn này, người ấy rơi vào tình trạng khủng hoảng trước mặt người Cha. Chúng ta cũng có thể rơi vào khủng hoảng. Trên thực tế, người con trai lớn này cũng ở trong chúng ta và, chúng ta bị cám dỗ để đứng về phía người ấy, ít nhất là một phần: anh ta đã luôn làm tròn bổn phận của mình, anh ta không bỏ nhà ra đi, và vì vậy anh ta trở nên phẫn nộ khi thấy Cha ôm lấy người con hoang đàng của mình một lần nữa sau khi nó đã cư xử rất tệ với ông. Anh ta phản đối và nói: “Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh”. “Còn thằng con của cha đó,” cha đã đi xa đến mức giết bê béo ăn mừng (xem câu 29-30) “Con không hiểu cha!” Đây là sự phẫn nộ của người con trai lớn.
Những từ này minh họa cho vấn đề của cậu con trai lớn. Anh ta đặt mối quan hệ của mình với Cha mình chỉ dựa trên việc tuân thủ các mệnh lệnh thuần túy, trên tinh thần nghĩa vụ. Đây cũng có thể là vấn đề của chúng ta, vấn đề giữa chúng ta và với Thiên Chúa: không biết rằng Ngài là Cha và chúng ta sống một tôn giáo xa vời, bao gồm những điều cấm kỵ và những bổn phận. Và hậu quả của khoảng cách này là sự cứng rắn đối với người hàng xóm mà chúng ta không còn coi là anh chị em nữa. Thật ra, trong dụ ngôn, người con lớn không nói với Cha về “đứa em của con”. Không, anh ta dùng từ “thằng con của cha”, như thể nói, “nó không phải là em của tôi”. Cuối cùng, anh ta có nguy cơ ở lại bên ngoài ngôi nhà. Trên thực tế, bản văn nói: “anh ta không chịu vào” (câu 28), bởi vì người con kia đã ở trong.” (ĐTC Phanxicô, 27/03/2022)
Đọc tiếp »

CHÚA KITÔ ĐANG SỐNG (ĐHY Cantalamessa, 26/03/2021)


“Trong bài suy niệm cuối cùng này, chúng ta dự định đi sâu vào sự thật rằng Chúa Giêsu thành Nagiarét còn sống! Ngài không phải là ký ức của quá khứ; Ngài không chỉ là một nhân vật, nhưng là một bản thể. Chắc chắn, Ngài sống ‘bởi Thánh Linh’, nhưng cách sống này mạnh hơn cách sống khác ‘bởi xác thịt’, vì nó cho phép Ngài sống bên trong chúng ta, không phải bên ngoài hay bên cạnh chúng ta...
Chúng ta cần tự hỏi mình một câu hỏi nghiêm túc: Chúa Giêsu là ai đối với tôi? Ngài là một bản thể hay một nhân vật? Có một sự khác biệt lớn giữa hai điều này. Nhân vật - chẳng hạn như Giuliô Xêxa, Leonardo da Vinci, Napôlêon - là người mà bạn có thể viết và nói nhiều tùy thích, nhưng không thể nói chuyện được với họ. Thật không may, đối với đại đa số Kitô hữu, Chúa Giêsu là một nhân vật, không phải là một bản thể. Ngài là chủ đề của một tập hợp các tuyên bố tín lý, học thuyết và dị giáo; một nhân vật mà chúng ta tưởng nhớ khi chúng ta cử hành phụng vụ, chúng ta tin rằng nhân vật ấy thực sự hiện diện trong Bí tích Thánh Thể, v.v. Tuy nhiên, nếu chúng ta vẫn ở mức độ tin tưởng khách quan, mà không phát triển mối quan hệ hiện sinh với Người, thì Người vẫn ở bên ngoài chúng ta, Người chạm vào tâm trí chúng ta mà không sưởi ấm trái tim chúng ta. Dù thế nào đi nữa, Người vẫn ở trong quá khứ; thậm chí, một cách vô thức, cách xa chúng ta đến hai ngàn năm. Trên nền tảng của tất cả những điều này, chúng ta hiểu tầm quan trọng của lời mời gọi mà Đức Thánh Cha Phanxicô đã đặt ở đầu Tông huấn Niềm Vui Phúc Âm này:
Tôi mời gọi tất cả các Kitô hữu, ở khắp mọi nơi, ngay lúc này, đến với cuộc gặp gỡ cá nhân mới mẻ với Chúa Giêsu Kitô, hoặc ít nhất là mở lòng ra để Người gặp gỡ họ. Tôi yêu cầu tất cả anh chị em làm điều này không ngừng mỗi ngày. Không ai được nghĩ rằng lời mời này không dành cho mình. (Evangelii Gaudium 3)...
Một tuần sau sẽ là Thứ Sáu Tuần Thánh và ngay sau đó là Lễ Phục Sinh, Chúa Nhật Phục Sinh. Bằng cách sống lại từ cõi chết, Chúa Giêsu không quay trở lại cuộc sống trước đây như Lagiarô, nhưng chuyển sang một cuộc sống tốt hơn, không phải lo lắng. Chúng ta hãy hy vọng điều đó cũng sẽ xảy ra như vậy đối với chúng ta - hãy hy vọng rằng, như Đức Thánh Cha vẫn thường nhắc đến, thế giới có thể trỗi dậy từ ngôi mộ của đại dịch, không giống như trước đây, mà là một thế giới tốt đẹp hơn.” (ĐHY Cantalamessa, 26/03/2021)
Đọc tiếp »

Thứ hai, Tuần IV - MC



Đọc tiếp »

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2022

CHÚA NHẬT IV - MC C



Đọc tiếp »

XƯNG TỘI (ĐTC Phanxicô, 25/03/2022)


“Chúng ta rất thường hay nghĩ rằng Xưng tội là chúng ta cúi đầu đến với Thiên Chúa. Nhưng trên hết, chúng ta không phải là những người trở về với Chúa; chính Chúa là Đấng đến thăm chúng ta, đến đổ tràn ân sủng của Người cho chúng ta. Xưng tội là cho Chúa Cha niềm vui lại nâng chúng ta đứng dậy.
Trọng tâm của điều chúng ta sẽ trải nghiệm không phải là tội lỗi của chúng ta, nhưng là ơn tha thứ của Chúa. Chúng ta hãy thử tưởng tượng nếu tội lỗi của chúng ta là trung tâm của bí tích, thì nó hầu như lệ thuộc vào chúng ta, vào sự ăn năn thống hối của chúng ta, vào những nỗ lực của chúng ta, vào những cam kết của chúng ta. Nhưng ngược lại, chính Chúa ở trung tâm, Người giải thoát chúng ta và giúp chúng ta đứng dậy.
Bí tích Hoà giải - bí tích của niềm vui
Chúng ta hãy trả lại quyền tối thượng cho ân sủng và cầu xin ơn để hiểu rằng bí tích Hoà giải trên hết không phải là chúng ta bước đến với Chúa, nhưng là vòng tay của Người ôm lấy chúng ta, làm chúng ta kinh ngạc và cảm động. Như xảy ra với Mẹ Maria ở Nadarét, chính Chúa bước vào nhà chúng ta và mang một niềm kinh ngạc và niềm vui mà chúng ta chưa từng biết. Trước tiên chúng ta hãy nhìn mọi sự theo quan điểm của Thiên Chúa: sau đó chúng ta sẽ khám phá lại lòng yêu mến của mình đối với bí tích Hoà giải. Chúng ta cần điều này, bởi vì mọi sự tái sinh nội tâm, mọi sự đổi mới thiêng liêng đều bắt đầu từ đó, từ ơn tha thứ của Thiên Chúa.
Chớ gì chúng ta đừng lơ là đối với bí tích Hòa giải, nhưng tái khám phá nó như là bí tích của niềm vui. Vâng, của niềm vui, bởi vì sự xấu hổ vì tội lỗi của chúng ta trở thành cơ hội để để cảm nghiệm vòng tay ấm áp của Chúa Cha, sức mạnh dịu dàng của Chúa Giêsu, Đấng chữa lành chúng ta, và “sự dịu dàng từ mẫu” của Chúa Thánh Thần. Đó là trọng tâm của bí tích Hoà giải.” (ĐTC Phanxicô, 25/03/2022)
All too often, we think that Confession is about going to God with dejected looks. Yet it is not so much that we go to the Lord, but that he comes to us, to fill us with his grace, to fill us with his joy. Our confession gives the Father the joy of raising us up once more.
It is not so much about our sins as about his forgiveness. Our sins are present but the forgiveness of God is always at the heart of our confession. Think about it: if our sins were at the heart of the sacrament, almost everything would depend on us, on our repentance, our efforts, our resolves. Far from it. The sacrament is about God, who liberates us and puts us back on our feet.
Let us recognize once more the primacy of grace and ask for the gift to realize that Reconciliation is not primarily our drawing near to God, but his embrace that enfolds, astonishes and overwhelms us. The Lord enters our home, as he did that of Mary in Nazareth, and brings us unexpected amazement and joy - the joy of forgiveness. Let us first look at things from God’s perspective: then we will rediscover our love for Confession. We need this, for every interior rebirth, every spiritual renewal, starts there, from God’s forgiveness.
May we not neglect Reconciliation, but rediscover it as the sacrament of joy. Yes, the sacrament of joy, for our shame for our sins becomes the occasion for an experience of the warm embrace of the Father, the gentle strength of Jesus who heals us, and the “maternal tenderness” of the Holy Spirit. That is the heart of Confession.
Đọc tiếp »

JERICHO, THÀNH CỔ NHẤT THẾ GIỚI


GIÊRIKHÔ (ISRAEL) 2014
Bài đọc 1 Chúa Nhật 4 Mùa Chay năm C kể lại : “Sau khi dân Ít-ra-en vào Đất Hứa, Đức Chúa phán với ông Giô-suê : “Hôm nay Ta đã cất khỏi các ngươi cái ô nhục của người Ai-cập.”Con cái Ít-ra-en đóng trại ở Ghin-gan và cử hành lễ Vượt Qua ngày mười bốn trong tháng, vào buổi chiều, trong vùng thảo nguyên Giê-ri-khô.
Hôm sau lễ Vượt Qua, họ đã dùng thổ sản trong xứ, tức là bánh không men và hạt lúa rang, vào đúng ngày đó. Hôm sau, không còn man-na nữa,

khi họ dùng thổ sản trong xứ ; thế là con cái Ít-ra-en không còn có man-na nữa. Năm ấy, họ đã dùng hoa màu của đất Ca-na-an.” (Gs 5,9-12)
Giêrikhô (Giêricô) thành cổ xưa nhất thế giới, vùng đất đầu tiên Dân Chúa được nuôi dưỡng khi tiến vào Đất Hứa. Giêricô cũng là nơi có cây sung ông Giakêu lùn leo lên gặp Chúa… Tạ ơn Chúa con đã đến đây năm 2014, dừng chân khá lâu, ăn trưa tại nhà hàng nơi này trước khi đi cáp treo lên núi Chúa chịu cám dỗ. Gần đó có nơi bán chà là rất ngon, ai cũng mua về làm quà…
Đọc tiếp »

NGƯỜI GIÀ KỂ LẠI LỊCH SỬ CHÂN THẬT và THÔNG TRUYỀN ĐỨC TIN (ĐTC Phanxicô, 23/03/2022)


“… Một số người thậm chí còn đề nghị bãi bỏ việc giảng dạy lịch sử, coi như một thứ thông tri thừa thãi về các thế giới không còn liên quan nữa, điều này sẽ lấy đi nguồn tài nguyên cho kiến thức về hiện tại. Như thể chúng ta mới sinh ra ngày hôm qua, phải không?
Mặt khác, việc lưu truyền đức tin thường thiếu niềm đam mê của một “lịch sử sống động”. Lưu

truyền đức tin không phải chỉ là nói những điều, “bla, bla, bla”. Không! Nó là việc nói tới kinh nghiệm đức tin. Và như vậy, làm sao nó có thể lôi kéo người ta đến chỗ lựa chọn tình yêu mãi mãi, trung thành với lời đã trao ban, kiên trì cống hiến, lòng cảm thương đối với những khuôn mặt bị thương và ngã lòng? Tất nhiên, những câu chuyện đời sống thường phải được biến đổi thành chứng từ, và chứng từ phải trung thành.
Một ý thức hệ luôn bẻ cong lịch sử theo những kế hoạch của chính nó chắc chắn không trung thành; tuyên truyền sửa đổi lịch sử để quảng bá cho nhóm của mình là không trung thành; thật không trung thành khi biến lịch sử thành một tòa án, trong đó quá khứ bị lên án và bất cứ tương lai nào cũng bị đả kích. Không. Trung thành là kể lại lịch sử như nó vốn có; và chỉ những người đã sống nó mới có thể kể nó một cách trung thành được. Vì lý do này, lắng nghe người già, lắng nghe ông bà: để con cháu trò chuyện với các ngài là điều rất quan trọng.
Chính các sách Tin Mừng đã trung thực kể lại câu chuyện hồng phúc của Chúa Giêsu mà không che giấu những sai lầm, hiểu lầm, và thậm chí cả các phản bội của các môn đệ. Đấy là lịch sử, là sự thật, đấy là nhân chứng. Đấy là hồng phúc ký ức mà các “vị trưởng lão” của Giáo Hội truyền lại, ngay từ những ngày đầu, truyền lại “từ tay này sang tay khác” cho thế hệ đến sau. Quả là điều tốt khi ta biết tự hỏi: Chúng ta đánh giá được bao nhiêu cách lưu truyền đức tin này, truyền cây gậy từ những người lớn tuổi trong cộng đồng qua những người trẻ biết mở lòng ra đó nhận tương lai?
Và đến đây, tôi bỗng nghĩ đến điều tôi từng nói nhiều lần, nhưng tôi muốn nhắc lại: Niềm tin được lưu truyền như thế nào? “À, đây là một cuốn sách, hãy nghiên cứu nó”. Không. Đức tin không thể được lưu truyền như vậy. Đức tin được truyền lại bằng phương ngữ, nghĩa là, trong cách nói quen thuộc, giữa ông bà và các cháu, giữa cha mẹ và con cái của họ. Đức tin luôn được lưu truyền bằng phương ngữ, phương ngữ và kinh nghiệm của nhiều năm tháng quen thuộc đó. Đây là lý do tại sao cuộc đối thoại trong gia đình là điều rất quan trọng, cuộc đối thoại của con cái với ông bà của chúng, là những người có sự khôn ngoan của đức tin.” (ĐTC Phanxicô, 23/03/2022)
Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2022

THƯƠNG NGƯỜI (Trích bài giảng của thánh Ghê-gô-ri-ô, giám mục Na-di-en:)


Trích bài giảng của thánh Ghê-gô-ri-ô, giám mục Na-di-en:
Kinh Thánh nói : Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương. Lòng thương xót không phải là mối phúc cuối cùng. Lại có câu : Phúc thay kẻ lưu tâm đến người nghèo khổ và Phúc thay người biết cảm thương và cho vay mượn. Rồi : Ngày ngày người công chính thông cảm và cho mượn cho vay. Chúng ta hãy chiếm lấy phúc lành ấy, hãy tỏ ra là người hiểu biết và đối xử nhân hậu.
Đừng để đêm tối ngăn cản bạn làm việc thương người. Đừng nói : Đi đi, mai trở lại, rồi tôi sẽ cho anh. Đừng để có khoảng nào trống, gián đoạn giữa ý định và việc làm phúc, vì chỉ có việc làm phúc là không được trì hoãn.
Hãy chia cơm cho người đói, rước vào nhà những người nghèo không nơi trú ngụ. Hãy làm điều đó cách vui vẻ và mau mắn, vì như thánh Tông Đồ nói : Ai làm việc bác ái, hãy làm cách vui vẻ. Nếu bạn làm phúc cách nhanh nhẹn và mau mắn, bạn sẽ được công phúc gấp đôi. Còn như làm mà buồn bã, làm vì ép buộc, thì chẳng có ân nghĩa hay vinh dự gì.
Vậy, phải vui vẻ khi làm phúc, chớ buồn phiền. Kinh Thánh nói : Nếu ngươi mở xiềng xích bạo tàn, tháo gông cùm, nghĩa là dẹp bỏ thói hà tiện và lòng nghi kỵ, tính ngần ngừ và hay lẩm bẩm, nếu làm như thế thì sẽ được gì ? Ôi, một điều thật cao cả lạ lùng, một phần thưởng thật lớn lao trọng đại : Bấy giờ ánh sáng ngươi sẽ bừng lên như rạng đông, vết thương ngươi sẽ mau lành. Ai là người không khao khát được soi sáng và chữa lành ?
Vì thế, thưa anh em là tôi tớ Đức Ki-tô, là anh em của Người, là những kẻ đồng thừa tự với Người, nếu anh em tin tôi thì bao lâu còn có thể, chúng ta hãy thăm viếng Đức Ki-tô, hãy săn sóc Đức Ki-tô, hãy cho Đức Ki-tô ăn, hãy cho Đức Ki-tô mặc, hãy đón tiếp Đức Ki-tô, hãy tôn kính Đức Ki-tô.
Chúng ta không chỉ mời Người vào bàn như ai đó đã làm, không chỉ lo xức dầu thơm cho Người như cô Ma-ri-a, cũng không phải chỉ lo an táng Người như ông Giô-xép người thành A-ri-ma-thê, cũng không chỉ lo liệu mọi việc để liệm xác Người như ông Ni-cô-đê-mô, là người yêu mến Đức Ki-tô phần nào ; và sau cùng, cũng không phải chỉ dâng cho Chúa vàng, nhũ hương và một dược, như các hiền sĩ đã làm trước những người vừa kể trên, nhưng vì Chúa là Chúa mọi người, Chúa muốn lòng thương xót chứ không muốn hy lễ, và vì lòng thương cảm có giá trị hơn cả muôn ngàn cừu non béo tốt, nên chúng ta hãy dâng cho Chúa của lễ ấy qua tay những người nghèo khổ, những người hôm nay hiện đang nằm đất, để khi chúng ta ra khỏi đời này, họ đón nhận chúng ta vào nơi an nghỉ đời đời, trong chính Đức Ki-tô, Chúa chúng ta, Đấng vinh hiển muôn đời. A-men.
Đọc tiếp »

NGƯỜI GIÀ: KÝ ỨC CỦA DÂN TỘC (ĐTC Phanxicô, 23/03/2022)


“Anh chị em thân mến, chào anh chị em buổi sáng!
Trong Kinh thánh, trước bài tường thuật về cái chết của ông già Môsê là di chúc tinh thần của ông, được gọi là "Bài ca Môsê". Ca khúc này trước hết là một lời tuyên xưng đức tin đẹp đẽ, và nó được diễn tả như sau: “Này tôi xưng tụng thánh danh Đức Chúa, trời đất hãy suy tôn Thiên Chúa ta thờ ! Người là Núi Đá: sự nghiệp Người hoàn hảo, vì mọi đường lối Người đều thẳng ngay. Chúa tín thành, không mảy may gian dối, Người quả là chính trực công minh” (Đnl 32, 3-4). Nhưng đó cũng là ký ức về lịch sử sống với Thiên Chúa, về những cuộc phiêu lưu của dân tộc được hình thành từ niềm tin vào Thiên Chúa của Ápraham, Ysaác và Giacóp. Và sau đó, Môsê cũng nhớ lại sự cay đắng và thất vọng của chính Thiên Chúa, và nói như vậy với điều này: Lòng trung tín của Người liên tục bị thử thách bởi sự bất trung của dân Người. Thiên Chúa trung thành và sự đáp trả của những kẻ không chung thủy: vì Dân muốn thử lòng trung thành của Thiên Chúa. Và Người vẫn luôn trung thành, gần gũi với dân Người. Đây chính là cốt lõi của Bài ca Môsê: Lòng trung thành của Thiên Chúa, một lòng trung thành luôn đồng hành với chúng ta trong suốt cuộc đời.
Khi Môsê nói lên lời tuyên xưng đức tin này, ông đang ở ngưỡng cửa đất hứa, và cũng là lúc ông từ giã cõi đời. Theo tường thuật, ông đã một trăm hai mươi tuổi, “nhưng mắt ông không mờ” (Đnl 34,7). Khả năng nhìn đó, nhìn thấy thực sự, nhưng cũng nhìn thấy một cách tượng trưng, như những người cao niên vẫn nhìn, những người có khả năng nhìn thấy mọi điều, [thấy] ý nghĩa gốc rễ nhất của sự vật. Sức sống của cái nhìn của ông là một hồng ân quý giá: nó giúp ông có thể truyền lại di sản kinh nghiệm sống và đức tin lâu đời của ông, với sự rõ ràng cần thiết. Môsê nhìn thấy lịch sử và truyền lại lịch sử; người già thấy lịch sử và truyền lại lịch sử.
Một tuổi già được ban tặng cho sự rõ ràng này là một hồng ân quý giá cho thế hệ đến sau. Đích thân và trực tiếp lắng nghe câu chuyện về đức tin từng mang ra sống, với tất cả những điểm cao và điểm thấp của nó, là điều không thể thay thế được. Đọc về nó trong sách vở, xem nó trong phim ảnh, tham khảo nó trên liên mạng, dù có thể hữu ích đến đâu, sẽ không bao giờ y hệt như nhau. Việc lưu truyền này – vốn là truyền thống đích thực và đúng đắn, sự lưu truyền cụ thể từ người già đến người trẻ! - sự lưu truyền này ngày nay rất thiếu đối với các thế hệ mới, một sự thiếu vắng đang tiếp tục lớn dần. Tại sao? Bởi vì nền văn minh mới này quan niệm rằng cái cũ là phế liệu, cái cũ phải được bỏ đi. Điều này thật là tàn bạo! Không, không, không được như vậy.
Có một âm điệu và phong cách truyền thông để kể chuyện trực tiếp, giữa người với người mà không phương tiện nào khác có thể thay thế được. Một người lớn tuổi, người từng sống lâu, và nhận được hồng ân làm chứng một cách sáng suốt và say mê cho lịch sử của mình, là một phúc lành không gì thay thế được. Chúng ta có khả năng nhận ra và tôn vinh hồng ân này của người cao niên không? Liệu việc lưu truyền đức tin - và ý nghĩa cuộc sống - có đi theo con đường này ngày nay, tức lắng nghe người già không? Tôi có thể đưa ra một chứng từ bản thân. Tôi học được lòng căm thù và giận dữ đối với chiến tranh từ ông tôi, người đã chiến đấu tại Piave năm 1914, và ông đã truyền lại cho tôi cơn thịnh nộ đối với chiến tranh này. Bởi vì ông đã kể cho tôi nghe về sự đau khổ của một cuộc chiến tranh. Và điều này không được học trong sách vở hay theo những cách khác… nó được học theo cách này, được truyền từ ông bà sang con cháu. Và điều này là không thể thay thế được. Ngày nay, thật không may, điều này không xảy ra, và chúng ta nghĩ rằng ông bà là đồ bỏ đi: Không! Đó là ký ức sống của một dân tộc, và những người trẻ tuổi và trẻ em phải nghe lời ông bà của họ.” (ĐTC Phanxicô, 23/03/2022)
Đọc tiếp »

Thứ bảy, Tuần III - MC



Đọc tiếp »

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2022

ĐỨC GIÊSU KITÔ: CON CHÚA LÀM CON NGƯỜI


Trọng tâm của lễ Truyền Tin qua cuộc đối thoại giữa Đức Maria và thiên thần, là mầu nhiệm cao cả Thiên Chúa làm người, được thánh giáo hoàng Lê-ô Cả diễn tả trong bài đọc Kinh Sách hôm nay:
“Đấng uy nghi đã nhận lấy thân phận thấp hèn ; Đấng quyền năng nhận kiếp người yếu đuối ; Đấng hằng hữu nhận xác phàm phải chết. Để trả món nợ mà những kẻ mang thân phận làm người như chúng ta mắc phải, bản tính bất khả tổn thương đã phối hợp với bản tính có thể chịu đau khổ. Như thế, Vị Trung Gian duy nhất giữa Thiên Chúa và nhân loại, là con người Giê-su Ki-tô, vừa có thể chết, lại vừa không thể chết ; và đó chính là phương dược cứu chữa chúng ta.
Thế nên Đấng là Thiên Chúa thật đã mang lấy đầy đủ và nguyên vẹn bản tính của một con người thật mà sinh ra. Người vẫn hoàn toàn là Thiên Chúa, đồng thời cũng hoàn toàn là người như chúng ta. Tôi nói “là người như chúng ta” theo nghĩa là như những gì Đấng Tạo Hoá đã dựng nên nơi chúng ta từ thuở ban đầu và cũng là những gì Người đã nhận lấy để tái tạo.
Vì nơi Chúa Cứu Thế, không có dấu vết của những gì mà tên lừa gạt đã đưa vào thế gian và con người bị lừa gạt đã mắc phải. Cho nên, dẫu Người chấp nhận chia sẻ thân phận mỏng giòn của phàm nhân chúng ta, Người vẫn không thông phần vào tội lỗi của chúng ta.
Người đã mặc lấy thân nô lệ mà không nhiễm vết nhơ tội lỗi, đã nâng cao nhân tính mà không hạ thấp thần tính : Đấng Tạo Hoá và Chủ Tể muôn loài đã muốn trở nên một người giữa những người có sinh có tử, nên đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, và nhờ đó, vốn là Đấng vô hình, Người đã hoá nên hữu hình cho chúng ta được thấy. Nhưng trút bỏ vinh quang như thế là Người đã rủ tình thương xót mà hạ cố, chứ không phải là Người đã bị mất quyền năng. Vậy Đấng, trong uy thế của một vì Thiên Chúa, đã làm ra con người, cũng chính là Đấng nay làm người trong thân phận của một kẻ tôi tớ. Thế là Con Thiên Chúa đã đi vào hạ giới của chúng ta. Người từ ngai trời mà xuống, nhưng không rời bỏ vinh quang của Cha.
Người được sinh ra theo một lối sinh khác để đi vào một thế giới khác. Nói là “vào một thế giới khác”, vì trong giới Thiên Chúa, Người vô hình, còn trong giới phàm nhân, Người hữu hình. Đấng vô biên đã muốn trở thành hữu hạn. Đấng vẫn hiện hữu trước thời gian đã bắt đầu hiện diện từ một thời điểm. Đấng là Chúa Tể càn khôn đã mặc lấy thân nô lệ, che giấu hết uy quyền vô biên của mình. Đấng là Thiên Chúa không thể chịu đau khổ, đã chẳng quản nên người phàm có thể chịu khổ đau. Và Đấng bất tử đã chẳng nề chấp nhận luật tử sinh. Quả thế, Đấng thật sự là Thiên Chúa cũng thật sự là con người, và sự phối hợp này không có chi dối trá, vì giữa phận hèn phàm nhân và thần tính cao cả vẫn có một quan hệ hỗ tương.
Thiên Chúa vẫn nguyên vẹn là Thiên Chúa khi Người cúi xuống xót thương. Cũng vậy, con người không mất tư chất của mình khi phẩm vị được nâng lên. Cả hai bản tính cùng hoạt động, nhưng lại thông hiệp với nhau. Đó là một điều đặc biệt : Ngôi Lời vẫn hoạt động theo bản tính của Ngôi Lời, còn xác phàm vẫn theo bản tính xác phàm. Một đàng rạng ngời vinh quang vì phép lạ, một đàng quỵ ngã vì nhục hình. Ngôi Lời không mất đi vinh quang ngang hàng với Cha thế nào, thì xác phàm của Người cũng không rời bỏ bản tính nhân loại của chúng ta như thế.
Phải nhắc đi nhắc lại rằng Người chỉ là một hữu thể duy nhất, vừa thật sự là Con Thiên Chúa, vừa thật sự là con của loài người. Người là Thiên Chúa, bởi lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời. Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa. Người là một con người, bởi Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta.”
Đọc tiếp »

LỊCH PHỤNG VỤ THÁNG 4

Đọc tiếp »

25/3: LÊ TRUYỀN TIN

Chín tháng trước lễ Giáng Sinh, chúng ta mừng ngày Con Thiên Chúa nhập thể trong lòng Đức Trinh Nữ Ma-ri-a. Biến cố này được thánh Lu-ca tường thuật lại trong phần đầu sách Tin Mừng của người. Phụng vụ ngày hôm nay được soi sáng nhờ lời của tác giả thánh vịnh 39. Lời này đã được tác giả thư Híp-ri đặt lên miệng Chúa Ki-tô khi Người bước vào trần gian : “Lạy Chúa, này con đây, con đến để thực thi ý Ngài.”





Đọc tiếp »

NƠI TRUYỀN TIN- NAZARETH, NƠI MẸ MARIA GẶP THIÊN THẦN


Mừng lễ trọng Truyền Tin, con nhớ lại gần nhà thánh Giuse hôm trước là một vương cung thánh đường lớn, đẹp, nơi Đức Mẹ gặp thiên thần truyền tin thụ thai Con Thiên Chúa làm người cứu độ nhân loại.
Tạ ơn Chúa con được chủ tế và giảng lễ tại nơi thánh thiêng này năm 2014 ! Được mặc áo chủ tế riêng của nhà thờ này (mấy chỗ khác chỉ mặc áo lễ đem theo); áo rất đẹp, tính về nhà may một cái, thế mà tới giờ này cũng chưa may một cái hoa

văn xanh dương màu áo Đức Mẹ nơi này...
Phải chăng khi thụ phong linh mục (năm 2000), con đã chọn lời Đức Mẹ làm tâm niệm sống: “Chúa đã làm cho tôi những điều kỳ diệu, Danh Người là Thánh” (Lc 1,49) nên được chủ tế Thánh lễ chính nơi Đức Mẹ gặp thiên thần truyền tin, nơi Con Thiên Chúa nhập thể quả là việc kỳ diệu đối với con !
Tạ ơn Chúa đã làm cho con biết bao điều kỳ diệu 22 năm qua trong chức linh mục !
Lạy Mẹ Maria, xin giúp con luôn sống “xin vâng”, để Chúa tiếp tục làm những điều kỳ diệu trong cuộc đời con…
Lễ Truyền Tin, ngày hội Acies, xin cho các hội viên Legio Mariae biết xin vâng như Mẹ trong việc thực thi ý Chúa.
Đặc biệt chúng ta hiệp với ĐTC dâng nước Nga và Ucraine cho trái tim vô nhiễm Đức Mẹ, xin Mẹ giúp chấm dứt cuộc chiến đau thương này.
Đọc tiếp »

LỀU HỘI NGỘ TÂN ƯỚC - MỪNG LỄ TRUYỀN TIN


Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca, chương 1:
26 Khi ấy, bà Ê-li-sa-bét có thai được sáu tháng, thì Thiên Chúa sai sứ thần Gáp-ri-en đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, 27 gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ri-a.
28 Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói : “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” 29 Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì.
30 Sứ thần liền nói : “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà được đẹp lòng Thiên Chúa. 31 Này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. 32 Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. 33 Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận.”
34 Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần : “Việc ấy sẽ xảy ra thế nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng ?”
35 Sứ thần đáp : “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ toả bóng trên bà ; vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. 36 Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai : bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng, 37 vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”38 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói với sứ thần : “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Người thực hiện cho tôi như lời sứ thần nói.” Rồi sứ thần từ biệt ra đi.
Nơi gặp gỡ đặc biệt này nay là một Vương Cung Thánh Đường lớn, nhưng nhìn khiêm tốn như cái lều. Giống như Lều Hội Ngộ xưa là nơi Chúa gặp Dân người, đây cũng là nơi Thiên Chúa viếng thăm Dân Người, Thiên Chúa nhập thể làm người cứu độ chúng ta...
Thêm vài hình ngoài Thánh Đường Truyền Tin, Nazareth, Galilê, Isarael 2014 :
Đọc tiếp »

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2022

XIN MẸ DỪNG CUỘC CHIẾN… (ĐTC cầu nguyện 25/03/2022)


“…Lạy Mẹ, xin nghe lời chúng con cầu khẩn.
Lạy Nữ Vương Sao Biển, xin gìn giữ con tầu chúng con khỏi phong ba bão táp chiến tranh.
Lạy Nữ Vương, Hòm Bia Thiên Chúa, xin giúp chúng con biết ngồi lại với nhau trong đàm phán và hòa giải.
Lạy Nữ Vương Thiên đàng, xin hãy ban hòa bình của Chúa cho thế giới chúng con.
Xin giúp chúng con biết loại bỏ hận thù và báo oán, xin hãy dạy chúng con biết tha thứ.
Xin giải thoát chúng con khỏi chiến tranh, bảo vệ thế giới chúng con thoát khỏi sự đe dọa của vũ khí hạt nhân.
Lạy Nữ Vương Mân Côi, xin giúp chúng con nhận ra nhu cầu siêng năng cầu nguyện và yêu mến.
Lạy Nữ hoàng Gia đình, xin hãy chỉ dạy mọi người chúng con, con đường của tình huynh đệ.
Lạy Nữ Vương Hòa bình, xin ban bình an cho thế giới chúng con đang sống.
Lạy Mẹ khoan dung, xin cho lời khẩn cầu tha thiết của trái tim sầu khổ của Mẹ làm thay đổi trái tim chai đá của chúng con. Cầu mong những giọt nước mắt mà Mẹ đã đổ ra vì chúng tôi sẽ làm cho thung lũng sầu khổ của thù hận này nở hoa yêu thương. Giữa những sấm sét gầm xé của bom đạn, lời cầu khẩn của Mẹ làm thay đổi những suy tính của chúng con thành hòa bình. Ước mong sự trìu mến của Mẹ sẽ xoa dịu những ai đang đau khổ vì trốn chạy những cơn mưa bom đạn... Xin Mẹ an ủi những người bị buộc phải rời xa gia đình và quê hương xứ sở vì chiến tranh. Cầu xin Trái tim tân khổ của Mẹ đánh động lòng thương cảm của chúng con và truyền cảm hứng để chúng con biết rộng mở tâm lòng, quan tâm đến những anh chị em chúng con đang bị thương tích và bị gạt ra ngoài xã hội…
Lạy Thánh Mẫu, Mẹ Thiên Chúa, khi Mẹ đứng dưới thập giá Chúa Giêsu, Chúa nhìn thấy người môn đệ đứng bên, Chúa đã phán: “Này là con của Mẹ” (Ga 19:26). Bằng cách này, Người đã giao phó mỗi người chúng con cho Mẹ. Người nói với môn đệ và với từng người chúng con: “Này là Mẹ con” (c. 27).
Lạy Mẹ Maria, giờ đây chúng con mong muốn được đón Mẹ vào cuộc sống và lịch sử của chúng con. Vào giờ phút này, một nhân loại đã mỏi mệt và quẫn trí đang cùng Mẹ đứng dưới chân thập tự giá, cần phó thác chính mình cho Mẹ và nhờ Mẹ, dâng lên Chúa Giêsu Kitô. Chúng con xin dâng lên Mẹ người dân Ukraine và nước Nga, những người hằng tôn kính Mẹ với lòng sùng mộ kính tin, giờ đây đang hướng về Mẹ, với trái tim tan nát, xin Mẹ thương cứu giúp họ, những dân tộc bị tàn phá bởi chiến tranh, đói kém, bất công và nghèo đói.
Vì vậy lạy Mẹ Thiên Chúa và Mẹ chúng con, lạy Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ, chúng con long trọng giao phó và thánh hiến chính mình chúng con, Giáo Hội chúng con và toàn thể nhân loại, đặc biệt là nước Nga và Ukraine cho Mẹ. Xin Mẹ chấp nhận tấm lòng thành khẩn của chúng con mà Mẹ đã nài xin chúng con thể hiện. Xin Mẹ hãy làm cho chiến tranh được sớm kết thúc, cho hòa bình được hiển trị khắp nơi trên thế giới. Xin cho lời “Xin Vâng” mà Mẹ đã đáp lại tôn ý Chúa mở ra cánh cửa lịch sử cho Hoàng tử Hòa bình ngự đến. Chúng con tin tưởng qua trái tim từ mẫu của Mẹ, hòa bình sẽ hiển trị.” (ĐTC cầu nguyện 25/03/2022)
Đọc tiếp »

Thứ năm, Tuần III - MC



Đọc tiếp »

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2022

GẶP CHÚA


“Trích sách Xuất hành, chương 33:
7 Ông Mô-sê lấy một chiếc lều và đem dựng bên ngoài trại, cách một quãng xa. Ông gọi lều ấy là Lều Hội Ngộ. Ai thỉnh ý ĐỨC CHÚA thì ra Lều Hội Ngộ, ở ngoài trại. 8 Mỗi khi ông Mô-sê ra Lều, toàn dân đứng lên, ai nấy đứng ở cửa lều mình và nhìn theo ông Mô-sê cho đến khi ông vào trong Lều. 9 Mỗi khi ông Mô-sê vào trong Lều, thì cột mây đáp xuống, đứng ở cửa Lều, và ĐỨC CHÚA đàm đạo với ông Mô-sê. 10 Khi thấy cột mây đứng ở cửa Lều, toàn dân đứng dậy, và ai nấy phủ phục ở cửa lều mình. 11 ĐỨC CHÚA đàm đạo với ông Mô-sê, mặt giáp mặt, như hai người bạn với nhau. Rồi ông Mô-sê trở về trại ; nhưng phụ tá của ông, là chàng thanh niên Giô-suê, con ông Nun, thì cứ ở trong Lều, không rời khỏi đó.
Ông Mô-sê nói : “Xin Ngài thương cho con được thấy vinh quang của Ngài.” 19 Người phán : “Ta sẽ cho tất cả vẻ đẹp của Ta đi qua trước mặt ngươi, và sẽ xưng danh Ta là ĐỨC CHÚA trước mặt ngươi. Ta thương ai thì thương, xót ai thì xót.” 20 Người phán : “Ngươi không thể xem thấy tôn nhan Ta, vì con người không thể thấy Ta mà vẫn sống.” 21 ĐỨC CHÚA còn phán : “Đây là chỗ gần Ta ; ngươi sẽ đứng trên tảng đá. 22 Khi vinh quang của Ta đi qua, Ta sẽ đặt ngươi vào trong hốc đá, và lấy bàn tay che ngươi cho đến khi Ta đã đi qua. 23 Rồi Ta sẽ rút tay lại, và ngươi sẽ xem thấy lưng Ta, còn tôn nhan Ta thì không được thấy.”
Đọc tiếp »

Thứ tư, Tuần III - MC



Đọc tiếp »

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2022

SỰ DỮ KHÔNG BAO GIỜ DO CHÚA… (ĐTC Phanxicô, 20/03/2022).


Anh chị em thân mến, chào anh chị em,
Chúng ta đang ở trọng tâm của hành trình Mùa Chay, và bài Tin Mừng hôm nay bắt đầu bằng việc trình bày về Chúa Giêsu, khi Ngài đưa ra bình luận về một số tin tức trong ngày. Trong khi ký ức về mười tám người đã chết khi một ngọn tháp đổ sập xuống họ vẫn còn sống động, người ta kể cho Ngài nghe về một số người Galilê mà Philatô vừa

mới giết (x. Lc 13,1). Và có một câu hỏi dường như đi kèm với những sự việc bi thảm này: ai là người chịu trách nhiệm cho những sự kiện khủng khiếp ấy? Có lẽ những người đó tội lỗi hơn những người khác và Thiên Chúa đã trừng phạt họ?
Đây là những câu hỏi cũng xuất hiện ngày hôm nay. Khi tin xấu đè nặng lên chúng ta và chúng ta cảm thấy bất lực trước sự dữ, chúng ta thường tự hỏi mình: liệu đó có phải là sự trừng phạt từ Thiên Chúa không? Có phải Ngài đã gây ra một cuộc chiến tranh hay một đại dịch để trừng phạt chúng ta vì tội lỗi của chúng ta không? Và tại sao Chúa không can thiệp?
Chúng ta phải cẩn thận: khi sự dữ đè nặng lên chúng ta, chúng ta có nguy cơ mất đi sự sáng suốt của mình và, để tìm ra câu trả lời dễ dàng cho những gì chúng ta không thể giải thích được, chúng ta xoay qua đổ lỗi cho Thiên Chúa. Và do đó, thói quen rất xấu là sử dụng những lời báng bổ xuất phát từ điều này. Chúng ta thường quy những tai ương và bất hạnh của chúng ta trên thế giới cho Ngài, Đấng luôn để chúng ta tự do và do đó không bao giờ can thiệp áp đặt, mà chỉ đề nghị; Người không bao giờ sử dụng bạo lực nhưng trái lại Ngài đau khổ cho chúng ta và với chúng ta!
Thật vậy, Chúa Giêsu từ chối và phản đối mạnh mẽ ý tưởng đổ lỗi cho Thiên Chúa về những điều bất hạnh của chúng ta: những người bị Philatô giết và những người chết khi tháp đổ xuống họ không có lỗi gì hơn những người khác, và họ không phải là nạn nhân của một Thiên Chúa tàn nhẫn và báo thù, một Thiên Chúa như thế không hề tồn tại! Sự dữ không bao giờ có thể đến từ Thiên Chúa bởi vì “Ngài không đối xử với chúng ta như chúng ta đáng tội” (Tv 103,10), nhưng theo lòng thương xót của Ngài. Đây là phong cách của Chúa. Ngài không thể đối xử với chúng ta bằng cách khác. Ngài luôn đối xử với chúng ta bằng lòng thương xót. (ĐTC Phanxicô, 20/03/2022).
Đọc tiếp »
 
Địa chỉ: Hiệp Hòa, Tân Thắng, Hàm Tân, Bình Thuận.