Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2022
Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2022
BỤI GAI NƠI MÔSÊ GẶP CHÚA
AICẬP (2)
Bài đọc 1 Chúa Nhật 3 Mùa Chay năm C, nhắc đến việc Môsê gặp Chúa nơi bụi gai bóc cháy mà không rụi bên Aicập (Xh 3, 1-8), từ cuộc gặp gỡ đặc biệt này Chúa chọn ông giải thoát Dân Chúa khỏi ách nô lệ Aicập… Xem lại nơi đây và vài di tích thăm Aicập 2014.
Mùa Chay cũng là thời gian chúng ta ước ao gặp riêng Chúa, để người giúp chúng ta thoát khỏi sự nô lệ bởi tánh mê nết xấu và tội lỗi, đưa ta đến vùng đất tự do của ân sủng…!
Mt 1:
16 Ông Gia-cóp sinh ông Giu-se, chồng của bà Ma-ri-a, bà là mẹ Đức Giê-su cũng gọi là Đấng Ki-tô.
18 Sau đây là gốc tích Đức Giê-su Ki-tô : bà Ma-ri-a, mẹ Người, đã thành hôn với ông Giu-se. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống, bà đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. 19 Ông Giu-se, chồng bà, là người công chính và không muốn tố giác bà, nên mới định tâm bỏ bà cách kín đáo. 20 Ông đang toan tính như vậy, thì kìa sứ thần Chúa hiện đến báo mộng cho ông rằng : “Này ông Giu-se, con cháu Đa-vít, đừng ngại đón bà Ma-ri-a vợ ông về, vì người con bà cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần. 21 Bà sẽ sinh con trai và ông phải đặt tên cho con trẻ là Giê-su, vì chính Người sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi của họ.” 24a Khi tỉnh giấc, ông Giu-se làm như sứ thần Chúa dạy.
Jacob was the father of Joseph, the husband of Mary. Of her was born Jesus who is called the Christ.
Now this is how the birth of Jesus Christ came about. When his mother Mary was betrothed to Joseph, but before they lived together, she was found with child through the holy Spirit.
Joseph her husband, since he was a righteous man, yet unwilling to expose her to shame, decided to divorce her quietly.
Such was his intention when, behold, the angel of the Lord appeared to him in a dream and said, "Joseph, son of David, do not be afraid to take Mary your wife into your home. For it is through the holy Spirit that this child has been conceived in her.
She will bear a son and you are to name him Jesus, because he will save his people from their sins."
NHÀ THÁNH GIUSE
Mừng lễ trọng kính thánh Giuse 19/03, nhớ lại đến thăm nhà ngài. Thú thật, mãi năm 2014, dù lúc đó đã 14 năm làm linh mục rồi mà cũng không nghe nói đến nhà thánh Giuse, cho đến khi viếng nơi đây. Thật ngạc nhiên, nhà khá to, nay trên nền móng ấy có nhà thờ to đẹp. Di tích cho thấy gia đình ngài thuộc loại khá giả, nền nhà chẳng thua gì nhà thánh Phêrô hay Matta Maria... Xưa nay nghe nói thợ mộc tưởng nghèo lắm, phần vì bài hát Việt Nam “Giuse trong xóm nhỏ khó nghèo”… nay thấy nhà bự hơi lạ, chắc khi ngài
ở với cha mẹ thì khá, nhưng lập gia đình có Chúa Giêsu thì nghèo, tại nuôi Con Chúa, Đấng vốn giàu sang trở nên nghèo khó vì chúng ta mà nghèo !
Hôm ấy viếng nhà thánh Giuse trước rồi qua đền thờ Truyền Tin nơi Đức Mẹ gặp thiên thần truyền tin, rất gần nhau, khoảng hơn 100 m. Nếu những vị trí này chính xác 100 % thì hai đấng là láng giềng theo kiểu “nhà nàng ở cạnh nhà tôi…”
Lạy Thánh Cả Giuse, Bổn mạng Hội Thánh, Bổn mạng Giáo Hội Việt Nam, Bổn mạng Đức Cha giáo phận, Bổn mạng nhiều chủng viện và dòng tu, Bổn mạng Gia trưởng Phan Thiết… và rất nhiều người. Xin cầu cho chúng con.
Thánh thi KINH CHIỀU 18/3:
Giáo Hội tưng bừng khắp đó đây,
Lạy thánh Giu-se, ngài xứng đáng
Làm bạn Nữ Hoàng, hạnh phúc thay !
Thấy người thai nghén mà bỡ ngỡ,
Lo lắng hoài nghi rộn tâm tình,
Thiên sứ bảo rằng : thai nhi đó
Chính là do bởi Chúa Thánh Linh.
Bế bồng ấp ủ Chúa còn thơ,
Rồi ẵm sang Ai, trốn quân thù,
Lạc ở Sa-lem, tìm lại thấy,
Vui buồn sướng khổ mấy mươi thu !
Chư thánh chỉ trông phúc thiên đàng
Một khi lìa khỏi chốn dương gian.
Nhưng phần Thánh Cả được hồng phúc
Sống ở thế này cạnh Thánh Nhan.
Cậy nhờ công đức thánh Giu-se,
Nguyện Chúa Ba Ngôi khấng phù trì.
Dẫn dắt đoàn con lên cõi thọ,
Muôn đời ca tụng Chúa từ bi.
Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2022
Thứ Năm, 17 tháng 3, 2022
Thứ Tư, 16 tháng 3, 2022
XIN ĐÁNH THỨC CON KHI NGỦ GỤC (ĐTC Phanxicô, 13/03/2022)
Tin Mừng Phụng vụ Chúa nhật thứ hai Mùa Chay thuật lại cuộc Biến hình của Chúa Giêsu (x. Lc 9,28-36). Trong khi cầu nguyện trên núi, Người biến đổi dung mạo, áo Người trở nên sáng chói, và trong ánh sáng vinh quang của Người, Mô-sê và Ê-li-a xuất hiện, đàm đạo với Ngài về Cuộc Vượt Qua đang chờ đợi Người ở Giê-ru-sa-lem,
tức là cuộc khổ nạn, chết và sống lại của Người.
tức là cuộc khổ nạn, chết và sống lại của Người.
Nhân chứng của sự kiện phi thường này là các tông đồ Phêrô, Gioan và Giacôbê, những người đã cùng leo núi với Chúa Giê-su. Và chắc chắn là như thế; nhưng Thánh sử Luca lưu ý rằng “Phêrô và đồng bạn thì ngủ mê mệt” và “khi thức dậy” thì họ đã thấy vinh quang của Chúa Giê-su (x. câu 32). Giấc ngủ của ba môn đệ như một nốt nhạc lạc tông. Sau đó, chính các tông đồ này cũng sẽ ngủ tại vườn Ghết-sê-ma-nê, trong giờ phút cầu nguyện thống thiết của Chúa Giêsu, Người đã bảo họ canh thức (x. Mc 14,37-41). Sự buồn ngủ này khiến chúng ta kinh ngạc trong những thời khắc quan trọng như vậy.
Nhưng đọc kỹ, chúng ta thấy rằng Phêrô, Gioan và Giacôbê ngủ trước khi bắt đầu cuộc biến hình, tức là trong chính lúc Chúa Giê-su đang cầu nguyện. Rõ ràng đó là câu hỏi về việc cầu nguyện đã diễn ra trong một thời gian dài, trong thinh lặng và hồi tâm. Chúng ta có thể nghĩ rằng lúc đầu họ cũng cầu nguyện, cho đến khi sự mệt mỏi, buồn ngủ, xâm chiếm.
Anh chị em thân mến, chẳng phải giấc ngủ không hợp lúc như thế này tương tự với rất nhiều cơn buồn ngủ đến với chúng ta trong những thời điểm mà chúng ta biết là quan trọng sao? Có thể là buổi tối, khi chúng ta muốn cầu nguyện, muốn dành một chút thời gian với Chúa Giê-su sau một ngày với hàng ngàn cuộc chạy đua và công việc; hoặc lúc chúng ta muốn trao đổi vài lời với gia đình nhưng lại không còn sức nữa. Chúng ta mong muốn mình phải tỉnh táo, chăm chú, tham gia hơn nữa, không để vuột mất những cơ hội quý giá nhưng chúng ta không thể hoặc một chút không thể ở một khía cạnh nào đó.
Thời gian cô đặc của Mùa Chay là một cơ hội theo nghĩa này. Đó là thời điểm mà Chúa muốn đánh thức chúng ta khỏi sự uể oải bên trong. Hãy tỉnh thức khỏi cơn mê ngủ bên trong, bởi vì - hãy nhớ kỹ - giữ cho trái tim tỉnh thức không chỉ phụ thuộc vào chúng ta: đó là một ân sủng, và phải được cầu xin. Ba môn đệ trong Tin Mừng minh chứng điều này: họ là những người tốt lành, đã theo Chúa Giêsu lên núi, nhưng với sức riêng, họ không thể nào tỉnh thức được. Nhưng họ thức dậy đúng lúc Chúa Biến hình. Chúng ta có thể thấy rằng chính ánh sáng của Chúa Giê-su đã đánh thức họ.
Giống như họ, chúng ta cũng cần ánh sáng của Thiên Chúa, khiến chúng ta nhìn mọi thứ theo cách khác; nó thu hút chúng ta, đánh thức chúng ta, khơi dậy mong muốn và sức mạnh để cầu nguyện, nhìn vào nội tâm và dành thời gian cho người khác. Chúng ta có thể vượt qua sự mệt mỏi của cơ thể với sức mạnh của Thần Khí của Thiên Chúa. Và khi chúng ta không thể vượt qua điều này, thì hãy cầu xin Chúa Thánh Thần: “Xin giúp chúng con. Lạy Thánh Thần, xin hãy đến giúp con. Con muốn gặp Chúa Giêsu; con muốn cầm trí và tỉnh thức”. Hãy cầu xin Thánh Thần kéo chúng ta ra khỏi chứng mê ngủ cản trở chúng ta cầu nguyện.
Trong Mùa Chay này, sau những vất vả của mỗi ngày, chúng ta hãy làm tốt điều này là không tắt đèn nếu chưa đặt mình trong ánh sáng của Chúa. Hãy cầu nguyện một chút trước khi đi ngủ. Chúng ta có thể làm điều này bằng cách mở sách Tin Mừng và để cho mình ngạc nhiên trước Lời Chúa, bởi vì Kinh Thánh dọi bước cho chúng ta và làm cho tâm hồn chúng ta bừng cháy. Hoặc chúng ta có thể nhìn lên Thánh Giá và ngạc nhiên trước tình yêu điên rồ của Thiên Chúa, Đấng không bao giờ mệt mỏi với chúng ta và có quyền năng biến đổi ngày sống của chúng ta, mang đến cho chúng một ý nghĩa mới, một ánh sáng khác lạ và bất ngờ.
Xin Đức Trinh Nữ Maria giúp chúng con luôn tỉnh thức để đón nhận thời gian hồng ân mà Thiên Chúa ban cho chúng con.” (ĐTC Phanxicô, 13/03/2022)
Thứ Ba, 15 tháng 3, 2022
LỜI CHÚA TRONG THÁNH LỄ (Đức Hồng Y Raniero Cantalamessa, tĩnh tâm giáo triều, 11/03/2022)
“Khi được công bố trong Phụng vụ, Kinh Thánh hành động theo cách vượt trên mọi sự giải thích của con người. Kinh Thánh phản ánh cách thức hoạt động của các bí tích. Những văn bản được Thánh Thần linh ứng này có khả năng chữa lành. Sau khi đọc xong đoạn Tin Mừng, Giáo hội mời thừa tác viên hôn cuốn sách và nói: “Nhờ những lời Phúc âm xin cho tội lỗi của chúng con được xóa sạch”. (Per evangelica dicta deleantur nostra Delicta).
Trong suốt chiều dài lịch sử của Giáo Hội, một số sự kiện tạo ra kỷ nguyên mới đã xảy ra do trực tiếp nghe các bài đọc trong Thánh lễ. Có một ngày, người trẻ nghe đoạn Tin Mừng trong đó Chúa Giêsu nói với người thanh niên giầu có “Nếu anh muốn nên hoàn thiện, thì hãy đi bán tài sản của anh và đem cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi.” (Mt 19,21). Anh cảm thấy rằng lời này đang được nói với riêng mình đến nỗi anh về nhà, bán tất cả những gì mình có và rút vào sa mạc. Tên của người đàn ông đó là Anthony, và đó là cách mà phong trào viện tu bắt đầu trong Giáo hội.
Nhiều thế kỷ sau, ở Assisi, một thanh niên mới cải đạo đi cùng với bạn đến nhà thờ. Trong bài Tin Mừng cho ngày hôm đó, Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ rằng: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo” (Lc 9,3). Ngay lập tức anh ta quay sang người bạn đồng hành của mình và nói, “Bạn có nghe thấy điều đó không? Đây là điều mà Chúa muốn chúng ta làm”. Và do đó bắt đầu Phong trào Phan sinh.
Phụng vụ Lời Chúa là nguồn lực tốt nhất mà chúng ta có để làm cho Thánh lễ trở thành một cử hành mới và hấp dẫn mỗi khi xảy ra, nhờ đó tránh được nguy cơ lặp lại đơn điệu mà những người trẻ cảm thấy đặc biệt nhàm chán. Tuy nhiên, để điều này xảy ra, chúng ta phải đầu tư nhiều thời gian và sự cầu nguyện hơn trong việc chuẩn bị bài giảng. Các tín hữu sẽ có thể thấy lời Chúa giải quyết các tình huống thực tế của họ như thế nào và đưa ra câu trả lời cho những đòi hỏi hiện sinh của họ ra sao.
Có hai cách để chuẩn bị một bài giảng. Bạn có thể ngồi xuống và dựa vào kiến thức của bản thân và dựa trên sở thích cá nhân, bạn có thể chọn chủ đề và tạo ra các từ ngữ. Và sau đó, khi diễn từ của bạn đã được chuẩn bị xong, bạn có thể quỳ xuống và cầu xin Thiên Chúa ban quyền năng cho lời nói của bạn, thêm Thánh Linh của Ngài vào thông điệp của bạn. Đó là một phương pháp tốt, nhưng nó không phải là tiên tri. Để có tính tiên tri, bạn phải làm ngược lại. Đầu tiên, bạn hãy quỳ xuống và cầu xin Chúa ban cho lời mình muốn nói. Thiên Chúa có trong lòng Ngài những lời đặc biệt cho bất kỳ và cho mọi dịp, và Ngài không bao giờ từ chối tiết lộ những lời đó cho người thừa tác viên yêu cầu Ngài một cách khiêm nhường và bền đỗ. Ban đầu, không có gì khác hơn là một sự thay đổi trái tim gần như không thể nhận thấy: một chút ánh sáng lóe lên trong tâm trí bạn, một từ trong Kinh Thánh thu hút sự chú ý của bạn và làm sáng tỏ một tình huống. Nó có vẻ như chỉ là một hạt nhỏ, nhưng nó chứa tất cả những gì chúng ta cần.
Sau đó, bạn ngồi vào bàn, mở sách, xem ghi chép, thu thập suy nghĩ và tham khảo ý kiến của các Giáo phụ, các thầy dạy, các nhà thơ, nhưng giờ đây, lời Chúa không còn phục vụ cho việc học của bạn nữa, nhưng sự học hỏi của bạn là để phục vụ lời Chúa. Và chỉ khi đó, lời Chúa mới toát ra hết sức mạnh của nó.” (Đức Hồng Y Raniero Cantalamessa, tĩnh tâm giáo triều, 11/03/2022)
TÔI CẦU NGUYỆN THẾ NÀO ? (ĐTC Phanxicô, 12/03/2022)
“Phúc Âm cho chúng ta biết rằng Chúa Giêsu lên núi “để cầu nguyện” (Lc 9,28). Đây là động từ thứ ba: cầu nguyện. “Khi Ngài đang cầu nguyện, sắc mặt của Ngài đã thay đổi, và quần áo của Ngài trở nên sáng chói” (c. 29). Sự biến hình được sinh ra từ sự cầu nguyện. Chúng ta hãy tự hỏi mình, ngay cả sau nhiều năm thánh chức, ngày nay cầu nguyện có ý nghĩa gì đối với chúng ta, đối với tôi?
Có lẽ sức ép của thói quen hoặc một nghi lễ hàng ngày nào đó đã khiến chúng ta nghĩ rằng lời cầu nguyện không thay đổi cá nhân hay lịch sử. Tuy nhiên, cầu nguyện thay đổi thực tế. Cầu nguyện là một sứ mệnh tích cực, một sự chuyển cầu không ngừng. Nó không phải là xa cách thế giới, nhưng thay đổi thế giới. Cầu nguyện là mang trái tim đang đập của các vấn đề hiện tại vào sự hiện diện của Thiên Chúa, để ánh mắt của Người soi rọi lịch sử. Cầu nguyện có ý nghĩa gì đối với chúng ta?
Hôm nay chúng ta nên tự hỏi bản thân xem liệu lời cầu nguyện có làm chúng ta chìm đắm trong sự thay đổi này hay không. Nó có làm sáng tỏ những người khác và biến đổi tình huống của họ không? Vì nếu lời cầu nguyện là sống động, thì nó “khơi dậy” chúng ta từ bên trong, thắp lại ngọn lửa sứ mệnh, khơi lại niềm vui của chúng ta, và liên tục thúc giục chúng ta phải biết lo lắng trước những lời cầu xin của tất cả những ai đang đau khổ trong thế giới của chúng ta.
Chúng ta cũng hãy hỏi: làm thế nào chúng ta đưa cuộc chiến hiện tại đến với những lời cầu nguyện của chúng ta? Chúng ta có thể nhìn vào lời cầu nguyện của Thánh Philip Neri, lời cầu nguyện đã mở rộng trái tim của ngài và khiến ngài mở rộng cửa với những đứa trẻ đường phố của thành Rôma vào thời của ngài. Hoặc là của Thánh Isidore, người đã cầu nguyện trên cánh đồng và mang công việc đồng áng của mình đến với lời cầu nguyện của mình.” (ĐTC Phanxicô, 12/03/2022)
TÌNH YÊU TRAO BAN (ĐTC Phanxicô, 14/03/2021)
“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Người” (Ga 3,16). Đây là trọng tâm của Tin Mừng; đây là nguồn vui của chúng ta. Sứ điệp Tin Mừng không phải là một ý tưởng hay một học thuyết nhưng là chính Chúa Giêsu: Người Con mà Chúa Cha đã ban cho chúng ta để chúng ta được sống. Nguồn gốc của niềm vui của chúng ta không phải là một lý thuyết đáng yêu nào đó về
cách tìm thấy hạnh phúc, mà là một trải nghiệm thực tế khi được đồng hành và yêu thương trong suốt hành trình của cuộc đời. “Thiên Chúa quá yêu thế gian đến nỗi đã ban Con một của Ngài”. Thưa anh chị em, chúng ta hãy lắng nghe hai suy nghĩ này một chút: “Chúa quá yêu” và “Chúa đã ban cho”...
Thiên Chúa đã “ban” Con Ngài. Chính vì quá yêu chúng ta, nên Chúa đã trao ban chính Người; Ngài dâng hiến cho chúng ta cuộc sống của mình. Những người yêu luôn đi ra khỏi bản thân. Đừng quên điều này: những người yêu thương ra khỏi bản thân mình. Đức mến luôn hiến thân, cho đi, làm hao mòn chính mình. Đó là sức mạnh của tình yêu: nó phá vỡ lớp vỏ ích kỷ của chúng ta, thoát ra khỏi các khu vực an ninh được xây dựng cẩn thận của chúng ta, phá bỏ các bức tường và vượt qua nỗi sợ hãi, để cho đi chính mình cách nhưng không. Đó là những gì tình yêu làm: trao đi chính mình. Và đó là cách thức của những người yêu nhau: họ thích mạo hiểm trao ban bản thân hơn là giữ gìn bản thân. Đó là lý do tại sao Chúa đến với chúng ta: bởi vì Ngài “quá yêu” chúng ta. Tình yêu của Người quá lớn nên Người không thể không trao thân cho chúng ta. Khi dân chúng bị rắn độc tấn công trong sa mạc, Thiên Chúa bảo ông Môisê làm con rắn bằng đồng. Tuy nhiên, nơi Chúa Giêsu, được tôn vinh trên thập tự giá, chính Ngài đã đến để chữa lành nọc độc của sự chết cho chúng ta; Ngài đã trở thành tội lỗi để cứu chúng ta khỏi tội lỗi. Thiên Chúa không yêu chúng ta bằng lời nói: Người ban Con của Người cho chúng ta, để ai nhìn vào Người và tin vào Người, thì được cứu độ (x. Ga 3,14-15).
Càng yêu nhiều, chúng ta càng có khả năng cho đi. Đó cũng là chìa khóa để chúng ta hiểu được cuộc sống của mình. Thật tuyệt vời khi gặp gỡ những người yêu thương nhau và chia sẻ cuộc sống của họ trong tình yêu thương. Chúng ta có thể nói về họ những gì chúng ta nói về Thiên Chúa: họ yêu nhau đến mức hiến dâng mạng sống của mình. Điều quan trọng không phải là những gì chúng ta có thể tạo ra hay tích lũy được, chính tình yêu mới là điều giúp chúng ta có thể trao ban.” (ĐTC Phanxicô, 14/03/2021)
CHÚA ĐƯA TA LÊN VỚI CHÚA (ĐTC Phanxicô, giảng lễ 12/03/2022)
Chúa Kitô đã yêu chúng ta, đã chọn chúng ta và gọi chúng ta. Mọi thứ bắt đầu với mầu nhiệm của một ân sủng, một sự lựa chọn, một “cuộc bầu chọn”. Quyết định đầu tiên không phải của chúng ta; đúng hơn, Chúa Giêsu đã kêu gọi chúng ta, chẳng phải vì bất kỳ công đức nào về phần chúng ta. Trước khi trở thành những người biến cuộc đời mình thành một món quà trao ban, chúng ta là những người đã nhận được một món quà được ban tặng một cách nhưng không: đó là món quà nhưng không của tình yêu Thiên Chúa.
Hành trình của chúng ta, thưa anh chị em, cần phải bắt đầu lại mỗi ngày từ ân sủng ban đầu này. Như đã làm với Phêrô, Giacôbê và Gioan, Chúa Giêsu đã gọi tên chúng ta và dẫn chúng ta đi cùng. Ngài đã nắm lấy tay chúng ta. Đi đâu? Thưa: Đến núi thánh của Ngài, nơi mà ngay cả bây giờ chúng ta vẫn thấy mình đang ở với Ngài mãi mãi, và được biến hình bởi tình yêu của Ngài. Ân sủng, ân sủng đầu tiên này, dẫn chúng ta đến đó.
Vì vậy, khi chúng ta cảm thấy cay đắng hoặc thất vọng, khi chúng ta cảm thấy bị coi thường hoặc bị hiểu lầm, chúng ta đừng đi lạc vào những lời phàn nàn hoặc hoài niệm về những khoảng thời gian đã qua. Đây là những cám dỗ ngăn cản sự tiến bộ của chúng ta, khiến chúng ta chẳng đi đến đâu. Thay vào đó, chúng ta hãy nắm lấy cuộc sống của mình, bắt đầu lại một lần nữa với ân sủng, trung thành với ơn gọi của chúng ta. Chúng ta hãy đón nhận ân sủng biết nhìn mỗi ngày là một bước trên con đường hướng tới mục tiêu cuối cùng của chúng ta.” (ĐTC Phanxicô, giảng lễ 12/03/2022)
THÁNH THI KINH TRƯA MÙA CHAY
Chúa kêu rằng “Khát nước”, thảm sầu thay !
Xin cho con ca tụng Chúa giờ này
Biết khát vọng ơn Ngài công chính hoá.
Ôi lạy Chúa, con thấy mình đói lả,
Chỉ có Ngài làm no thoả được thôi,
Tội lỗi xưa, con hối hận lắm rồi,
Chỉ ao ước trở nên người đức hạnh.
Vừa ngâm ngợi vừa đợi trông ơn thánh,
Nguồn mạch Thánh Linh đổ xuống tràn trề,
Cho xác thịt này dịu lửa đam mê,
Còn tâm trí lạnh lùng mau ấm lại.
Con phủ phục xin Ba Ngôi từ ái
Là Chúa Cha, Thánh Tử với Thánh Thần,
Tự cõi trời thương mở lượng khoan nhân
Ban hồng phúc như lòng con cầu khẩn.
THÁNH THỂ: TOÀN BỘ LỊCH SỬ CỨU ĐỘ (Đức Hồng Y Raniero Cantalamessa, bài thuyết giảng đầu tiên cho Mùa Chay năm 2022 tại Đại Thính Đường Phaolô Đệ Lục ở Vatican, 11/03/2022)
“Bí tích Thánh Thể có vị trí nào trong lịch sử cứu độ? Câu trả lời là nó không có vị trí cụ thể nào, vì nó là toàn bộ. Bí tích Thánh Thể đồng hành với lịch sử cứu độ. Cũng như vào một buổi sáng trong lành, cả bầu trời được phản chiếu trong giọt sương trên bụi cây, Bí tích Thánh Thể phản ánh toàn bộ lịch sử cứu độ.
Tuy nhiên, Thánh Thể hiện diện trong lịch sử cứu độ theo ba cách khác nhau vào những thời điểm hoặc giai đoạn khác nhau: nó hiện diện trong Cựu Ước như một hình tượng, trong Tân Ước như một sự kiện, và trong thời đại chúng ta, thời đại của Giáo hội, như một bí tích. Hình tượng dự đoán và chuẩn bị cho sự kiện; bí tích “kéo dài” sự kiện và hiện thực hóa nó.
Tôi đã nói trong Cựu Ước, Thánh Thể hiện diện như một “hình tượng”. Một trong những hình tượng này là Manna; một hình tượng khác là sự hy sinh của Menkisêđê, và một hình tượng khác nữa là việc sát tế Isaác. Trong Bài Thánh Ca Lauda Sion do Thánh Thomas Aquinas sáng tác cho ngày lễ “Corpus Domini” – “Mình Máu Thánh Chúa”, chúng ta hát:
Thể hiện nơi sự sát tế Isaac,
Trong tiến trình chuẩn bị manna:
Trong của lễ hiến tế Vượt qua,
Trong các hình thái cũ được tiền định.
Do chức năng của chúng như những hình tượng của Bí tích Thánh Thể mà Thánh Tôma đã gọi các nghi lễ của Cựu Ước là “các bí tích của Lề Luật Cũ”.
Với sự xuất hiện của Chúa Kitô và mầu nhiệm sự chết và sống lại của Người, Bí tích Thánh Thể không còn hiện diện như một hình ảnh, mà là một sự kiện, một thực tại. Chúng ta gọi nó là một “sự kiện” bởi vì nó là một điều gì đó đã xảy ra trong lịch sử, một biến cố duy nhất trong thời gian và không gian, chỉ diễn ra một lần (semel) và không thể lặp lại: Chúa Kitô “khi đến thời viên mãn, đã xuất hiện chỉ một lần, để tiêu diệt tội lỗi bằng việc hiến tế chính mình.” (Dt 9,26).
Cuối cùng, trong thời Giáo hội, tôi đã nói, Thánh Thể hiện diện như một bí tích, nghĩa là, trong dấu chỉ bánh và rượu, do Chúa Kitô thiết lập. Điều quan trọng là chúng ta phải hiểu rõ sự khác biệt giữa sự kiện và bí tích: trong thực tế, đó là sự khác biệt giữa lịch sử và Phụng vụ. Chúng ta hãy để Thánh Augustinô giúp chúng ta:
Chúng ta biết và tin tưởng với đức tin đầy xác tín rằng Chúa Kitô chỉ chết một lần cho chúng ta, Đấng công chính chết thay cho kẻ tội lỗi, Chúa chết thay cho người tôi tớ. Chúng ta hoàn toàn biết rằng điều này chỉ xảy ra một lần; tuy nhiên, Tiệc Thánh làm mới lại điều đó một cách định kỳ, như thể những gì lịch sử tuyên bố chỉ xảy ra một lần được lặp đi lặp lại. Tuy nhiên, sự kiện và bí tích không mâu thuẫn với nhau, như thể bí tích là ngụy biện và chỉ có sự kiện là đúng. Trong thực tế, điều mà lịch sử tuyên bố đã xảy ra, chỉ một lần, thì bí tích này thường canh tân (cải tổ) việc cử hành trong tâm hồn các tín hữu. Lịch sử tiết lộ những gì đã từng xảy ra và nó đã xảy ra như thế nào, Phụng vụ bảo đảm rằng quá khứ không bị lãng quên; không phải theo nghĩa làm cho biến cố xảy ra một lần nữa (non faciendo), nhưng theo nghĩa tôn vinh biến cố ấy (sed celebrando).
Việc chỉ rõ mối liên hệ tồn tại giữa hy tế duy nhất trên thập tự giá và Thánh lễ là một điều rất tế nhị và luôn là một trong những điểm gây bất đồng lớn nhất giữa người Công Giáo và người Tin lành. Như chúng ta đã thấy, Thánh Augustinô sử dụng hai động từ: đổi mới và cử hành, điều này hoàn toàn chính xác, với điều kiện là động từ này được hiểu dưới ánh sáng của động từ kia: Thánh lễ đổi mới biến cố thập giá bằng cách cử hành nó (không lặp lại nó!), và kỷ niệm biến cố ấy bằng cách đổi mới nó (chứ không chỉ nhắc đến nó!). Từ ngữ mà ngày nay đạt được sự đồng thuận đại kết lớn nhất, có lẽ là động từ “rappresentare” - tái hiện (cũng được Đức Phaolô Đệ Lục dùng trong thông điệp Mysterium Fidei - Mầu Nhiệm Đức Tin), được hiểu theo nghĩa mạnh là tái trình bày, nghĩa là làm tái hiện lại. Theo nghĩa này, chúng ta nói rằng Thánh Thể “tái hiện” thập giá…” (Đức Hồng Y Raniero Cantalamessa, bài thuyết giảng đầu tiên cho Mùa Chay năm 2022 tại Đại Thính Đường Phaolô Đệ Lục ở Vatican, 11/03/2022)
Thứ Hai, 14 tháng 3, 2022
GIÁO LÝ NĂM THÁNH ĐỨC MẸ TÀPAO: BÀI 3: “…qua Mẹ chúng con được gặp gỡ chính Thiên Chúa…”
-Các bài giáo lý liên tiếp, trích từ những ý tưởng của kinh này, và hôm nay ta suy niệm lời kinh : “Chúng con tạ ơn Chúa đã thương nhận núi rừng Tàpao này làm linh địa để Mẹ gặp gỡ chúng con, và qua Mẹ chúng con được gặp gỡ chính Thiên Chúa…”
2- Trước hết, xin xác định hai điểm giáo lý căn bản
a-Chúng ta có thờ Đức Mẹ không?
–Không, chỉ tôn thờ Thiên Chúa Ba Ngôi-Cha-Con và Thánh Thần. Chỉ tôn thờ Tạo Hoá, Đấng sáng tao.
“Thứ nhất thờ phượng một Đức Chúa Trời và kính mến Người trên hết mọi sự”- “Ngươi phải thờ phượng một mình Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Ngài mà thôi” (Mt 4, 10)
-Mọi tạo vật, do Thiên Chúa dựng nên, hữu hình và vô hình ta chỉ tôn kính.
-Đức Mẹ cao trọng hơn thiên thần, đươc thiên thần “kính chào Bà đầy ơn phước”, nên tôn kính cách đặc biệt-“biệt kính”
“Ðức Trinh Nữ đáng được Hội Thánh tôn vinh bằng một sự sùng kính đặc biệt... Sự tôn kính ấy, như vẫn luôn có trong Hội Thánh, tuy hoàn toàn đặc biệt, nhưng tự bản chất vẫn khác biệt với sự thờ phượng dâng lên Ngôi Lời nhập thể, lên Chúa Cha và Chúa Thánh Thần; việc tôn kính Ðức Ma-ri-a khuyến khích thêm việc thờ phượng Thiên Chúa Ba Ngôi" (x. LG 66; GLHTCG-971)
-thiên thần, các thánh, ông bà cha mẹ… ta tôn kính.
b- Nguồn mọi ơn phúc ở đâu?
-Chính Chúa, Chúa là Đấng ban ơn, là nguồn mọi ơn phúc cho nhân loại.
-Thiên thần chào Đức Mẹ “kính mừng Maria đầy ơn phúc”, nhưng Mẹ tuyên xưng “Đấng toàn năng đã làm cho tôi những sự trọng đại, Danh Người là Thánh (Lc 1, 49)- “Chúa đã làm cho tôi, đã làm cho tôi muôn điều kỳ diệu, Danh Người là Thánh”. (Magnificat) -Đức Mẹ cũng nhận mọi ơn lành từ Chúa và nhận tràn đầy “đầy ơn phước”, đến nỗi có thể chuyển thông cho ta. Đức Mẹ thông ơn Thiên Chúa. (bài giáo lý tháng 2) ; Mẹ “là máng chuyển muôn ơn xuống cho muôn người, khắp mọi nơi”- lời ca rất chuẩn !
-Nguồn ơn là từ Thiên Chúa và Đức Giêsu Kitô chính là ơn lớn nhất, ơn cứu độ của chúng ta. Mẹ cũng được cứu độ bởi Đức Giêsu Kitô, ơn “vô nhiễm nguyên tội” mà từ đó ta có ngày lễ trọng kính Đức Mẹ, ngày làm phép tượng Đức Mẹ Tàpao cách đây 60 năm-08/12/1959, Mẹ có được là do hưởng trước công nghiệp cứu độ của Đức Giêsu Kitô, và hưởng tràn đầy đến mức miễn trừ tội tổ tông; còn chúng ta hưởng sau, qua bí tích Rửa Tội, để chữa lành vết thương nguyên tội:
“Suốt dọc chiều dài lịch sử, Hội Thánh đã nhận thức rằng Ðức Ma-ri-a, vì được Thiên Chúa ban cho "đầy ơn phúc" (Lc l, 28), nên được cứu chuộc ngay từ lúc tượng thai. Ðó là nội dung tín điều Vô Nhiễm Nguyên Tội do Ðức Pi-ô IX công bố năm l854. Ðức Trinh Nữ Diễm Phúc Ma-ri-a, đã được gìn giữ khỏi mọi tỳ ố nguyên tội ngay từ lúc tượng thai, do ân sủng và tình thương đặc biệt của Thiên Chúa toàn năng, nhờ công nghiệp của Ðức Giê-su Ki-tô Ðấng Cứu Ðộ loài người” (GLHTCG-491)
3- “…Chúa đã thương nhận núi rừng Tàpao này làm linh địa”
-Câu này mang tính lịch sử, chắc sẽ có bài giáo lý chuyên về lịch sử rõ hơn, nay xin cộng đoàn chỉ nhớ vài năm liên quan đến số 9:
-08/12/1959: hành hương đầu tiên làm phép tượng
-1999: Hiện tượng lạ đưa đoàn con tìm về bên Mẹ sau 40 năm xa vắng
-2009: Năm Thánh 50 Năm Đức Mẹ Tàpao
-2019: Năm Thánh 60 Năm hôm nay
4- “…để Mẹ gặp gỡ chúng con, và qua Mẹ chúng con được gặp gỡ chính Thiên Chúa…”
Nắm vững giáo lý căn bản trên, cùng với Đức Mẹ, chúng ta thờ phượng Chúa, và qua Đức Mẹ, Chúa ban ơn cho chúng ta, mà ơn trọng đại nhất là chính Đức Giêsu Kitô, như mục đích cử hành Năm Thánh Đức Mẹ Tàpao, là: “qua Mẹ, đến với Chúa Giêsu Kitô”-Đấng cứu độ duy nhất, “hôm qua, hôm nay và mãi mãi” (Dt 13, 

Vì thế, khi hành hương đến các Trung Tâm Thánh Mẫu, gặp gỡ Đức Mẹ, với nhiều danh hiệu khác nhau: Lộ Đức, Fatima, Lavang, Tàpao… không dừng lại gặp Mẹ, ở với Mẹ thôi, mà để nhờ Mẹ, Chúa gặp chúng ta, và chúng ta gặp chính Chúa. Vì, “Nhiệm vụ của Đức Maria đối với Hội Thánh không thể tách biệt khỏi sự hiệp nhất của Mẹ với Đức Kitô, và trực tiếp phát xuất từ đó.” (GLHTCG-964)
Cả việc lần hạt Mân Côi, là việc đạo đức có truyền thống lâu đời để tôn kính Đức Mẹ, cũng liên kết mật thiết với Đức Kitô như thánh giáo hoàng Gioan Phaolô II dạy trong tông thư Kinh Mân Côi:
“lời kinh này thật sự là một hình thức chiêm ngưỡng quy hướng về Chúa Kitô.” (số 12)… giúp chúng ta:
-“Tưởng nhớ Đức Kitô với Mẹ Ma-ri-a” (13);
-“Học hỏi Đức Kitô từ Mẹ Ma-ri-a” (14);
-“Được đồng hình đồng dạng với Đức Kitô cùng với Mẹ Ma-ri-a” (15);
-“Cầu nguyện với Đức Kitô cùng với Mẹ Ma-ri-a” (16);
-“Loan báo Đức Kitô cùng với Đức Ma-ri-a” (17)
nên ngài gọi “Kinh Mân Côi, một bản tóm tắt Tin mừng” (18)
Hai câu nói của Đức Mẹ tại tiệc cưới Cana, nơi Chúa Giêsu làm phép lạ đầu tiên, để giúp gia đình mới trong tiệc cưới gặp khó khăn đầu đời: “hết rượu”, là nền tảng cho chúng ta ghi nhớ điểm giáo lý này.
-“Họ hết rượu rồi” (Ga 2, 3)- Mẹ nói với Chúa Giêsu về nhu cầu của chúng ta: họ hết tình yêu rồi, tình nghĩa vợ chồng đã lạc như nước lã rồi… họ hết sức rồi, họ hết phương cứu chữa rồi…
-“Người bảo gì các con hãy làm theo”(Ga 2, 5)-Mẹ đưa chúng ta đến gặp Chúa Giêsu và giúp chúng ta thi hành theo thánh ý Chúa. Hãy lắng động tâm hồn để lắng nghe Lời Chúa qua các bài giảng, suy niệm, qua cộng đoàn đức tin, qua bầu khí linh thiêng của phụng vụ… nghe Chúa bảo ta làm gì để có rượu mới của tình yêu…
Đến cùng Đức Mẹ Tàpao, không chỉ dừng lại là gặp gỡ nơi Mẹ Maria mà qua Mẹ đến với Chúa Giêsu, làm theo lời Người.
-Kitô hữu gặp Chúa Giêsu qua các bí tích, nhất là Thánh Thể
-chưa là Kitô hữu gặp Chúa Kitô qua Hội Thánh của Ngài, là nơi Chúa tiếp tục thực hiện ơn cứu độ cho muôn dân.
Kết:
Kinh Thánh là nguồn mạch của giáo lý. Hãy nhớ những câu Kinh Thánh này là nền tảng giáo lý về Đức Trinh Nữ Maria:
1“Thứ nhất thờ phượng một Đức Chúa Trời và kính mến Người trên hết mọi sự” - cùng với Mẹ chúng ta tôn thờ Thiên Chúa Ba Ngôi.
2-“Đấng toàn năng đã làm cho tôi những sự trọng đại, Danh Người là Thánh” (Lc 1, 49)-như Mẹ và nhờ Mẹ, ta đón nhận ơn Chúa.
3-“Họ hết rượu rồi”- Mẹ nói với Chúa Giêsu về nhu cầu của chúng ta.
4-“Người bảo gì các con hãy làm theo”- Mẹ đưa chúng ta đến gặp Chúa Giêsu và giúp chúng ta thi hành theo thánh ý Chúa.
Tàpao, 12/03/2019
Lm. Phêrô Nguyễn Hữu Duy
GIÁO HUẤN thời ĐẠI DỊCH (Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ, 09/03/2021)
“Tháng này chúng ta đánh dấu một năm kể từ khi đại dịch thay đổi đáng kể cuộc sống ở đất nước chúng ta, mở ra những đau khổ vô biên. Nhiều người đã phải chịu đựng những khó khăn kinh hoàng: ốm đau, chết chóc, tang tóc, thiếu ăn, nhà ở không ổn định, mất việc làm và thu nhập, giáo dục dở dang, chia ly, ngược đãi, cô lập, trầm cảm và lo lắng. Chúng ta đã chứng kiến những bất công về chủng tộc, giảm thiểu dần phúc lợi của người nghèo và người già, và những chia rẽ đau
đớn trong đời sống chính trị của chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta biết, như Thánh Vịnh nhắc nhở chúng ta, rằng chúng ta tìm thấy niềm an ủi trong lời hứa của Thiên Chúa, là Đấng ban sự sống cho chúng ta (Tv 119: 50).
Chúng ta cũng chứng kiến vô số hành động hy sinh của các nhân viên y tế, những người phản ứng đầu tiên, các tuyên úy, những người làm việc trong các bếp ăn xã hội và nơi tạm trú của người vô gia cư, những người vận chuyển thư, công nhân các cửa hàng nông sản và tạp hóa, bạn bè và thậm chí cả những người lạ. Vô số hành động tử tế đã được thực hiện bởi rất nhiều người, điều này giúp nhắc nhở chúng ta rằng tất cả chúng ta đều cùng chung một con thuyền. Trước tất cả những hành động hy sinh này, chúng ta rất biết ơn. Chúng ta cũng rất biết ơn các linh mục, phó tế, tu sĩ, giáo chức, giáo lý viên và các thừa tác viên giáo hội đã phục vụ dân Chúa trong những thời kỳ khó khăn này.
Trong đại dịch, Thiên Chúa đã một lần nữa mặc khải chúng ta về chính mình. Như Đức Thánh Cha Phanxicô đã nhắc nhở chúng ta tại quảng trường Thánh Phêrô vào năm ngoái, chúng ta không có quyền lực hay quyền kiểm soát như chúng ta nghĩ. [1] Thay vì xấu hổ về sự bất lực này, hoặc bị đè bẹp bởi nỗi sợ hãi về những gì chúng ta không thể kiểm soát, tính liên kết và sự phụ thuộc của chúng ta vào Thiên Chúa đã được làm rõ. Là Kitô hữu, đây là một bài học rất quen thuộc: Thánh Phaolô nhắc nhở chúng ta hãy mang gánh nặng cho nhau, và như vậy anh em sẽ chu toàn luật Chúa Kitô (Gl 6: 2). Và luật đó là luật yêu thương.
Đại dịch cũng đã làm sống lại ý thức của chúng ta rằng chúng ta là một cộng đồng toàn cầu, và mỗi chúng ta thực sự là người bảo vệ của nhau. Mặc dù sự sẵn có ngày càng tăng của vắc-xin là một dấu chỉ rõ ràng của hy vọng rằng đại dịch này cũng sẽ qua đi, nhưng hy vọng đó phải được trao cho mọi người trên hành tinh bằng cách cung cấp vắc-xin trên toàn cầu. Các quốc gia giàu có hơn và các công ty dược phẩm phải hợp tác với nhau để bảo đảm rằng không có quốc gia nào, không có người nào bị bỏ lại phía sau.
Có rất nhiều điều để học hỏi từ sự đau khổ toàn cầu này. Chúng ta phải xây dựng lòng tốt và sự cởi mở mà chúng ta đã chứng kiến ở cấp địa phương bằng cách tạo ra nhiều cấu trúc xã hội hơn, không chỉ hàn gắn những rạn nứt và sự cô lập mà rất nhiều người cảm thấy trong đại dịch này mà còn ngăn chặn sự chia rẽ như vậy xảy ra lần nữa. Như Đức Thánh Cha Phanxicô đã cầu khẩn, “Chúng ta hãy mơ ước như một gia đình nhân loại duy nhất”, [ 2] vươn đến một chân trời nơi chúng ta quan tâm đến nhau nhiều hơn. Chúng ta hãy giữ cho ý thức này tồn tại và tiếp tục công việc thúc đẩy công ích.
Được canh tân bởi Mùa Chay này, chúng tôi, những thành viên của Ban Thường vụ, đặt niềm tin tưởng vào Chúa, Đấng chịu đau khổ, bị đóng đinh và phục sinh. Chúng tôi cùng với các giám mục anh em của chúng tôi kêu gọi mọi người tiếp tục giữ cho tình yêu của Thiên Chúa luôn sống động trong trái tim và trong gia đình và cộng đồng của mình. Và chúng tôi mong muốn được chào đón các tín hữu Công Giáo trở lại các thánh đường khi tất cả chúng ta có thể an toàn tham gia vào việc cử hành Thánh Thể và quy tụ một lần nữa trong các giáo xứ của chúng ta”.
THÁNH THỂ: ĐẤNG CHIẾN THẮNG Ở VỚI TA (Hồng Y Raniero Cantalamessa OFM, giảng thuyết viên Phủ Giáo Hoàng, giảng tĩnh tâm mùa chay cho giáo triều, 11/03/2022)
“Bên cạnh rất nhiều tai ương mà đại dịch Covid đang gây ra cho nhân loại, từ quan điểm của đức tin đã có ít nhất một tác động tích cực. Đại dịch làm cho chúng ta ý thức được nhu cầu của chúng ta đối với Bí tích Thánh Thể và sự trống rỗng mà sự thiếu vắng Bí tích Thánh Thể tạo ra; đại dịch đã giúp chúng ta không coi Bí Tích Thánh Thể là điều hiển nhiên. Trong thời kỳ khốc liệt nhất của đại dịch vào năm 2020, tôi đã có ấn tượng mạnh mẽ - và cùng với tôi, tôi nghĩ nhiều người khác cũng nghĩ như thế khi xem trên truyền hình Thánh lễ do Đức Thánh Cha Phanxicô cử hành ở Santa Marta mỗi sáng.
Một số Giáo Hội địa phương và quốc gia đã quyết định dành năm hiện tại cho một bài giáo lý đặc biệt về Bí tích Thánh Thể, vì mong muốn có một sự phục hưng về Bí tích Thánh Thể trong Giáo Hội Công Giáo. Đối với tôi, đó dường như là một quyết định đúng lúc và là một tấm gương để noi theo, khi đề cập đến một số khía cạnh có lẽ ít được xem xét về Bí Tích Thánh Thể. Do đó, tôi đã nghĩ đến việc đóng góp một phần nhỏ vào dự án này, dành những suy tư của Mùa Chay này để suy tư về mầu nhiệm Thánh Thể.
Bí tích Thánh Thể là trung tâm điểm của mọi mùa Phụng vụ, Mùa Chay cũng như các mùa khác. Đó là những gì chúng ta cử hành mỗi ngày. Mỗi tiến bộ nhỏ trong sự hiểu biết về Bí tích Thánh Thể đều chuyển thành sự tiến bộ trong đời sống thiêng liêng của cá nhân và của cộng đồng Giáo Hội. Tuy nhiên, thật không may, điều dễ thấy nhất, là do tính lặp đi lặp lại của nó, theo quán tính, Bí tích Thánh Thể được coi là điều đương nhiên. Trong Thông điệp “Ecclesia de Eucharistia” – “Giáo Hội từ Thánh Thể”, được viết vào tháng 4 năm 2003, Thánh Gioan Phaolô II nói rằng các Kitô hữu phải khám phá lại và luôn sống “sự ngạc nhiên của Thánh Thể”. Vì mục đích này, những suy tư của chúng ta sẽ nhắm đến việc tái khám phá sự kinh ngạc đối với Bí tích Thánh Thể.
Nói về Bí tích Thánh Thể trong thời đại đại dịch và bây giờ với sự khủng khiếp của chiến tranh đang hiện lên trước mắt chúng ta không có nghĩa là ngoảnh mặt khỏi thực tế đầy bi thảm mà chúng ta đang trải qua, nhưng là một sự trợ giúp để nhìn thực tại từ một quan điểm cao hơn và ít chao đảo hơn. Bí tích Thánh Thể là sự hiện diện trong lịch sử của sự kiện đã vĩnh viễn đảo ngược vai trò giữa kẻ chiến thắng và nạn nhân. Trên thập tự giá, Chúa Kitô đã biến nạn nhân thành người chiến thắng thực sự: “Victor quia victima”, Thánh Augustinô định nghĩa Người là Đấng chiến thắng vì là nạn nhân. Bí tích Thánh Thể cung cấp cho chúng ta chìa khóa đích thực để giải thích lịch sử. Nó bảo đảm với chúng ta rằng Chúa Giêsu ở với chúng ta, không chỉ về mặt ý định mà thôi, nhưng là “thực sự” trong cái thế giới dường như có thể tuột khỏi tay chúng ta bất cứ lúc nào. Ngài lặp lại với chúng ta: “Hãy can đảm: Thầy đã thắng thế gian!” (Ga 16,33).(Hồng Y Raniero Cantalamessa OFM, giảng thuyết viên Phủ Giáo Hoàng, giảng tĩnh tâm mùa chay cho giáo triều, 11/03/2022)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)