Ads 468x60px

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2022

CỦA CẢI: PHÙ VÂN, TẤT CẢ LÀ PHÙ VÂN…



Lời Chúa khoảng 2222 năm trước mà sao quá đúng với thời đại dịch:
Trích sách Giảng viên, chương 5:
59Người thích tiền bạc có bao nhiêu cũng không lấy làm đủ ;
người bo bo giữ của chẳng thu được lợi lộc gì.
Điều ấy cũng chỉ là phù vân !
10 Của càng nhiều, người ăn càng lắm. Nhưng nào người chủ có được lợi lộc gì, ngoại trừ thú vui

được nhìn thấy của ? 11 Lao động thì ngủ ngon : ăn ít hay nhiều thì cũng vậy ; người giàu lắm của đâu có ngủ yên.
12 Dưới ánh mặt trời, tôi đã thấy một sự dữ làm tôi đau đớn, đó là người giữ của lại chuốc hoạ vào thân. 13 Của cải mất sạch khi thất bại trong công việc làm ăn, đến lúc sinh con, chỉ còn tay trắng. 14 Lọt lòng mẹ, trần truồng làm sao, thì cũng sẽ ra đi như vậy. Chịu đựng bao gian lao vất vả, để rồi chẳng mang theo được gì. 15 Đó cũng là một sự dữ làm tôi đau đớn. Đến làm sao, ra đi làm vậy. Thật là :
“Dã tràng xe cát biển đông,
nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.”
16 Đời người trôi qua trong tối tăm, tang tóc, trong buồn phiền, sầu não, trong khổ đau, chán nản.
17 Chính tôi đã thấy rằng : điều tốt lành và thích hợp cho con người là ăn uống và hưởng những thành quả do công lao khó nhọc mình làm ra dưới ánh mặt trời trong suốt cuộc sống Thiên Chúa ban cho mình. Quả thế, đó là phần con người được hưởng. 18 Hơn nữa, bất cứ ai được Thiên Chúa ban của cải, tài sản cũng như quyền sử dụng, mà lãnh nhận tất cả làm của riêng mình, và vui hưởng những thành quả do công lao khó nhọc mình làm ra, thì người đó đã nhận một món quà Thiên Chúa ban tặng rồi.
19 Bấy giờ người đó không còn quá bận tâm về cuộc sống ngắn ngủi của mình nữa, vì Thiên Chúa đã làm cho tâm hồn người đó được tràn ngập niềm vui.
chương 6:
Dưới ánh mặt trời, tôi đã nhìn thấy một sự dữ, đó là một sự dữ lớn đối với con người : 2 Có kẻ được Thiên Chúa ban của cải, tài sản và vinh dự. Người ấy muốn gì được nấy, chẳng thiếu thốn gì. Nhưng Thiên Chúa không cho người ấy hưởng những thứ đó, mà lại cho một người khác hưởng. Đó cũng là một chuyện phù vân, một sự dữ làm tôi đau đớn.
3 Giả như có người con đàn cháu đống, sống lâu trăm tuổi, và giả như người ấy sống không mảy may hạnh phúc, chết chẳng có mồ chôn, thì tôi buộc phải nói : người ấy kém may mắn hơn cả kẻ sinh non.
4 Quả thật, kẻ sinh non đến không kèn, đi không trống, tên tuổi bị chôn vùi trong tối tăm.
5 Ngay ánh mặt trời, nó chẳng hề thấy, cũng không được hưởng. Nhưng chính nó mới được an nghỉ, chứ đâu phải người kia.
6 Giả như người này có sống được hai ngàn năm đi nữa, mà vẫn không hạnh phúc, thì sống để làm gì ? Chẳng phải hết mọi người đều cùng đi về một chỗ đó sao ?
7 Hết mọi nỗi khó nhọc của con người đều nhằm nuôi cái miệng. Nhưng ước muốn của con người có bao giờ được thoả mãn đâu !
8Người khôn được lợi gì hơn kẻ dại ?
Người nghèo, ngay cả khi biết xử thế,
có được ích gì không ?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Địa chỉ: Hiệp Hòa, Tân Thắng, Hàm Tân, Bình Thuận.