Ads 468x60px

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2022

THAY ÁNH MẮT ĐAU BUỒN BẰNG NIỀM VUI PHỤC SINH


“Nhiều nhà văn đã gợi lên vẻ đẹp của những đêm đầy sao. Tuy nhiên, những đêm chiến tranh bị xé toạc bởi những ánh chớp báo hiệu cái chết. Trong đêm này, anh chị em thân mến, chúng ta hãy để cho những người phụ nữ của Tin Mừng dắt tay chúng ta, để cùng với họ, chúng ta có thể nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của bình minh cuộc sống Thiên Chúa đang ló dạng trong bóng tối của thế giới chúng ta. Khi bóng đêm bị xua tan trước khi ánh sáng yên tĩnh đến, những người phụ nữ lên đường đến ngôi mộ để xức dầu cho xác Chúa Giêsu. Ở đó, họ đã có một trải nghiệm đáng kinh ngạc. Đầu tiên, các bà phát hiện ra rằng ngôi mộ trống rỗng; rồi các bà nhìn thấy hai nhân vật mặc quần áo sáng chói nói với các bà rằng Chúa Giêsu đã sống lại. Lập tức các bà chạy về báo tin cho các môn đệ khác (x. Lc 24,1-10). Các bà đã thấy, nghe, và tuyên bố. Với ba động từ này, xin cho chúng ta cũng được bước vào lễ Vượt qua của Chúa từ sự chết cho đến sự sống.
Những người phụ nữ đã nhìn thấy. Lời loan báo đầu tiên về sự sống lại không phải là một lời tuyên bố được mở ra, nhưng là một dấu hiệu cần được chiêm ngưỡng. Trong một khu nghĩa trang, gần một ngôi mộ, ở một nơi mà mọi thứ lẽ ra phải trật tự và yên bình, các bà “tìm thấy hòn đá lăn ra khỏi ngôi mộ; nhưng khi họ vào thì không thấy xác đâu “(câu 2-3). Lễ Phục sinh bắt đầu bằng cách làm đảo lộn những mong đợi của chúng ta. Ngày lễ này đi kèm với món quà của một niềm hy vọng khiến chúng ta ngạc nhiên và sững sờ. Vậy mà để đón nhận món quà đó không dễ chút nào. Đôi khi chúng ta phải thừa nhận rằng, niềm hy vọng này không tìm thấy chỗ đứng trong trái tim chúng ta. Giống như những người phụ nữ trong Tin Mừng, chúng ta bị bao trùm bởi những thắc mắc và nghi ngờ, và phản ứng đầu tiên của chúng ta trước dấu hiệu bất ngờ là một sự sợ hãi: “Họ kinh hãi và cúi mặt xuống đất” (câu 5).
Tất cả chúng ta thường nhìn cuộc sống và thực tế với đôi mắt u ám; chúng ta chỉ chăm chăm nhìn vào ngày đang trôi qua này, chán nản với tương lai, chỉ quan tâm đến bản thân và nhu cầu của mình, chìm vào ngục tù của sự thờ ơ, thậm chí ngay khi chúng ta liên tục phàn nàn rằng mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi. Bằng cách này, chúng ta dừng lại trước ngôi mộ của sự cam chịu và chủ nghĩa định mệnh, và chúng ta chôn vùi niềm vui sống.
Tuy nhiên, đêm nay, Chúa muốn ban cho chúng ta đôi mắt khác, sống động với hy vọng rằng nỗi sợ hãi, đau đớn và cái chết sẽ không có lời nói cuối cùng trên chúng ta. Nhờ mầu nhiệm vượt qua của Chúa Giêsu, chúng ta có thể từ hư vô trở thành sự sống. “Cái chết sẽ không thể cướp đi mạng sống của chúng ta được nữa” (K. RAHNER), vì cuộc sống đó giờ đây được tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa bao bọc trọn vẹn và vĩnh viễn. Đúng vậy, cái chết có thể khiến chúng ta khiếp sợ; nó có thể làm tê liệt chúng ta. Nhưng Chúa đã sống lại! Chúng ta hãy ngước nhìn lên, vén bức màn buồn phiền và u sầu khỏi đôi mắt, và mở lòng đón nhận niềm hy vọng mà Chúa mang đến!” (ĐTC Phanxicô, giảng lễ Đêm Vọng PS 2022)
Đọc tiếp »

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2022

BÌNH AN CỦA CHÚA (ĐTC Phanxicô, 13/04/2022)


“…Đây là cách Chúa Kitô mang lại hòa bình cho thế giới: qua sự hiền lành và dịu dàng, được tượng trưng bằng việc Ngài cưởi con lừa con bị cột dây mà chưa ai từng cưỡi trên đó. Không ai cả, vì cách làm việc của Thiên Chúa khác với cách làm việc của thế gian. Thật vậy, ngay trước Lễ Vượt Qua, Chúa Giêsu đã giải thích cho các môn đệ rằng: “Thầy để lại bình an cho các con; bình an của Thầy, Thầy ban cho các con; Thầy ban cho các con không như thế gian ban”(Ga 14,27). Đó là hai phương thức khác nhau: cách thế giới mang lại hòa bình cho chúng ta và cách Thiên Chúa ban cho chúng ta hòa bình. Chúng khác nhau.
Hòa bình mà Chúa Giêsu ban cho chúng ta vào ngày Lễ Phục sinh không phải là nền hòa bình theo các chiến lược của thế gian, một chiến lược vốn tin rằng nó có thể có được bằng vũ lực, bằng cách chinh phục và bằng nhiều hình thức áp đặt. Trên thực tế, hòa bình này chỉ là khoảng thời gian giữa các cuộc chiến tranh: tất cả chúng ta đều nhận thức rõ điều này. Sự bình an của Chúa theo đường lối hiền lành và thập giá: đó là gánh vác trách nhiệm cho người khác. Thật vậy, Chúa Kitô đã tự nhận lấy sự xấu xa, tội lỗi và sự chết của chúng ta. Người đã tự mình gánh lấy tất cả những điều này. Bằng cách này, Người đã giải phóng chúng ta. Người đã trả giá cho chúng ta. Sự bình an của Người không phải là kết quả của một sự thỏa hiệp nào đó, mà đúng hơn được phát sinh từ sự tự hiến. Tuy nhiên, hòa bình hiền lành và can đảm này, thật khó chấp nhận. Thực thế, đám đông tôn vinh Chúa Giêsu cũng chính là đám đông, một vài ngày sau đó, sẽ hét lên, "Hãy đóng đinh nó!" và, vì sợ hãi và thất vọng, sẽ không nhấc một ngón tay nào bênh vực Người…
Sự bình an của Chúa Giêsu không chế ngự người khác; nó không phải là một nền hòa bình có vũ trang, không bao giờ! Các vũ khí của Tin Mừng là lời cầu nguyện, sự dịu dàng, sự tha thứ và tình yêu tự do đối với người lân cận của mình, tình yêu thương dành cho mọi người lân cận. Đó là cách nền hòa bình của Thiên Chúa đã được mang vào thế giới. Đó là lý do tại sao cuộc xâm lược vũ trang ngày nay, giống như mọi cuộc chiến tranh, nói lên sự phẫn nộ chống lại Thiên Chúa, sự phản bội phạm thượng đối với Chúa của Lễ Vượt Qua, sự ưa thích khuôn mặt của thần giả trá của thế giới này hơn vị Thiên Chúa hiền lành của họ. Chiến tranh luôn là một hành vi của con người, nhằm tạo ra sự sùng bái ngẫu thần quyền lực.
Trước Lễ Vượt Qua cuối cùng của Người, Chúa Giêsu nói với các môn đệ: “Lòng các con đừng xao xuyến, đừng sợ hãi” (Ga 14,27). Vâng, bởi vì trong khi quyền lực thế gian chỉ để lại sự hủy diệt và chết chóc, chúng ta đã thấy điều này trong những ngày gần đây, hòa bình của Người tạo dựng nên lịch sử, bắt đầu từ trái tim của mỗi người chào đón chúng ta. Do đó, lễ Phục sinh là lễ đích thực của Thiên Chúa và nhân loại, bởi vì sự bình an mà Chúa Kitô đã đạt được trên thập giá khi hiến mình được phân phát cho chúng ta. Vì vậy, Chúa Kitô Phục Sinh, trong Ngày Lễ Phục Sinh, hiện ra với các môn đệ, và Người chào đón họ như thế nào? "Bình an cho các con!" (Ga 20,19-21). Đây là lời chào của Chúa Kitô chiến thắng, Chúa Kitô Phục sinh.” (ĐTC Phanxicô, 13/04/2022)
Đọc tiếp »

GẶP CHÚA PHỤC SINH (ĐTC Phanxicô, 18/04/2021)


“Vào Chúa Nhật thứ ba của Lễ Phục Sinh, chúng ta trở lại Giêrusalem, đến Phòng Tiệc Ly, theo sự hướng dẫn của hai môn đệ Emmaus, là những người đã lắng nghe những lời của Chúa Giêsu một cách vô cùng xúc động trên đường đi và sau đó nhận ra Ngài “trong cử chỉ bẻ bánh” (Lc 24, 35). Giờ đây, tại Nhà Tiệc Ly, Chúa Kitô Phục Sinh hiện ra giữa nhóm các môn đệ và chào: “Bình an cho anh em!” (Câu 36). Nhưng, như Tin Mừng cho biết, họ sợ hãi và nghĩ rằng họ “nhìn thấy một bóng ma” (câu 37). Rồi Chúa Giêsu chỉ cho họ thấy những vết thương trên thân thể Người và nói: “Hãy xem tay chân Thầy: chính Thầy đây! Hãy sờ mà xem: ma đâu có xương thịt như các con thấy Thầy có đây” (câu 39). Và để thuyết phục họ, Ngài xin thức ăn và ăn uống trước cái nhìn đầy kinh ngạc của họ (xem câu 41-42).
...
Đoạn Tin Mừng này được đặc trưng bởi ba động từ rất cụ thể, theo một nghĩa nào đó phản ánh đời sống cá nhân và cộng đồng của chúng ta: nhìn, chạm đến và ăn. Ba hành động có thể mang lại niềm vui cho cuộc gặp gỡ thực sự với Chúa Giêsu hằng sống.
Nhìn. “Hãy nhìn vào bàn tay và bàn chân của Thầy”, Chúa Giêsu nói. Nhìn không chỉ là thấy, nó còn hơn thế nữa, nó còn bao hàm cả ý định, ý chí. Đây là lý do tại sao nó là một trong những động từ của tình yêu. Bố mẹ nhìn con mình, những người yêu nhau nhìn nhau; bác sĩ tốt lành nhìn bệnh nhân một cách cẩn thận… Nhìn là bước đầu tiên để chống lại sự thờ ơ, chống lại sự cám dỗ quay mặt đi của một người trước những khó khăn và đau khổ của người khác. Nhìn. Tôi có nhìn thấy, hay nhìn vào Chúa Giêsu không?
Động từ thứ hai là chạm vào. Mời các môn đệ chạm vào Người, để thấy rằng Người không phải là ma - hãy chạm vào Thầy! Chúa Giêsu chỉ cho các Tông đồ và cho chúng ta thấy rằng mối quan hệ với Người và với anh em của chúng ta không thể có “khoảng cách”, không có Kitô giáo ở khoảng cách xa xa, không có Kitô giáo chỉ ở mức độ nhìn. Tình yêu đòi buộc nhìn ngắm nhưng nó cũng yêu cầu gần gũi, nó yêu cầu tiếp xúc, và chia sẻ cuộc sống. Người Samaritanô nhân hậu không chỉ nhìn người đàn ông mà anh ta tìm thấy đã sống dở chết dở dọc đường: anh ta dừng lại, cúi xuống, chữa trị vết thương cho nạn nhân, chạm vào anh ta, chất anh ta lên lưng lừa và chở anh ta về quán trọ. Và với chính Chúa Giêsu cũng vậy: yêu mến Chúa có nghĩa là đi vào một sự hiệp thông sống động, một sự hiệp thông với Người.
Và sau đó chúng ta đến với động từ thứ ba, ăn, động từ này diễn tả rõ ràng con người chúng ta trong sự nghèo đói tự nhiên nhất của nó, tức là nhu cầu nuôi dưỡng bản thân để sống còn. Nhưng việc ăn uống, khi chúng ta làm điều đó với nhau, với gia đình hoặc bạn bè, cũng trở thành một biểu hiện của tình yêu, một biểu hiện của hiệp thông, của cử hành... Biết bao lần Tin Mừng cho chúng ta thấy Chúa Giêsu sống chiều kích hiệp thông này với các môn đệ của Người, ngay cả với tư cách là Đấng Phục sinh. Đến mức bàn tiệc Thánh Thể đã trở thành dấu chỉ tiêu biểu cho cộng đồng Kitô hữu. Cùng nhau ăn và uống Mình Máu Thánh Chúa Kitô: đây là trung tâm của đời sống Kitô hữu.
Thưa anh chị em, đoạn Tin Mừng này cho chúng ta biết rằng Chúa Giêsu không phải là một “bóng ma”, nhưng là một Bản thể sống động; rằng khi Chúa Giêsu đến gần chúng ta, Ngài làm chúng ta vui mừng đến mức không tin, và khiến chúng ta kinh ngạc, với sự kinh ngạc mà chỉ sự hiện diện của Thiên Chúa mới đem lại, bởi vì Chúa Giêsu là Đấng Hằng Sống. Kitô Giáo trước hết không phải là một học thuyết hay một lý tưởng luân lý, mà là một mối quan hệ sống động với Người, với Chúa Phục Sinh: chúng ta nhìn Người, chạm vào Người, được nuôi dưỡng nhờ Người và, được biến đổi bởi tình yêu của Người, để rồi chúng ta nhìn, chạm vào và nuôi dưỡng người khác như anh chị em với mình. Xin Đức Trinh Nữ Maria giúp chúng ta sống kinh nghiệm ân sủng này.” (ĐTC Phanxicô, 18/04/2021)
Đọc tiếp »

SỨ ĐIỆP PHỤC SINH 2022


“Anh chị em thân mến,
Chúc mừng
Lễ Phục sinh!
Chúa Giêsu, Đấng bị đóng đinh, đã sống lại! Người đứng giữa những người đang thương tiếc Người, đang khóa mình sau những cánh cửa đóng kín, đầy sợ hãi và đau khổ. Chúa đến giữa
họ và nói: “Bình an cho anh em!” (Ga 20:19). Ngài

chỉ ra những vết thương ở tay và chân, và vết thương ở bên hông. Ngài không phải là ma; nhưng thực sự là Chúa Giêsu, chính là Chúa Giêsu đã chết trên thập tự giá và được đặt trong mồ. Trước con mắt ngờ vực của các môn đệ, Ngài lặp lại: “Bình an cho anh em!” (câu 21).
Đôi mắt của chúng ta cũng đang hoài nghi về lễ Phục sinh giữa chiến tranh. Chúng ta đã thấy quá nhiều máu, quá nhiều bạo lực. Trái tim của chúng ta cũng vậy, đã tràn đầy sợ hãi và đau khổ, vì rất nhiều anh chị em của chúng ta đã phải tự nhốt mình để được an toàn khỏi bị ném bom. Chúng ta cố gắng tin rằng Chúa Giêsu đã thực sự sống lại, rằng Người đã thực sự chiến thắng sự chết. Liệu điều đó có thể chỉ là một ảo ảnh, hay chỉ là một phần trong trí tưởng tượng của chúng ta chăng?
Không, đó không phải là ảo ảnh! Ngày nay, hơn bao giờ hết, chúng ta nghe vang vọng lời loan báo Phục sinh rất đỗi thân thương đối với Kitô giáo Đông phương: “Chúa Kitô đã sống lại! Ngài đã sống lại thật rồi! “ Ngày nay, hơn bao giờ hết, chúng ta cần Người, vào cuối Mùa Chay tưởng như vô tận. Chúng ta vừa mới thoát ra sau hai năm đại dịch, gây thiệt hại nặng nề. Đã đến lúc cùng nhau bước ra khỏi đường hầm, chung tay, góp sức, tập hợp sức mạnh và nguồn lực của mình...
Nhưng thay vào đó, chúng ta lại đang chứng tỏ rằng chúng ta vẫn mang trong mình tinh thần của Cain, người đã coi Abel không phải là anh em, mà là một đối thủ, và suy tính cách thế loại bỏ em mình. Chúng ta cần Chúa bị đóng đinh và phục sinh để chúng ta có thể tin tưởng vào sự chiến thắng của tình yêu, và hy vọng vào sự hòa giải. Ngày nay, hơn bao giờ hết, chúng ta cần Người đứng giữa chúng ta và lặp lại với chúng ta: “Bình an cho anh em!”
Chỉ có Ngài mới làm được. Ngày nay, một mình Ngài mới có quyền nói với chúng ta về hòa bình. Chỉ có một mình Chúa Giêsu, vì Người mang những vết thương… những vết thương của chúng ta. Những vết thương của Ngài thực sự là của chúng ta, vì hai lý do. Những vết thương ấy là của chúng ta bởi vì chúng ta đã gây ra cho Ngài bởi tội lỗi của chúng ta, bởi sự cứng lòng của chúng ta, bởi sự thù hận anh em của chúng ta. Những vết thương ấy cũng là của chúng ta bởi vì Ngài đã mang chúng vì lợi ích của chúng ta; Ngài đã không rũ bỏ chúng khỏi cơ thể được tôn vinh của mình; Ngài đã chọn giữ chúng, mang chúng mãi mãi. Những vết thương ấy là dấu ấn không thể xóa nhòa của tình yêu Ngài dành cho chúng ta, một hành động cầu bầu lâu dài, để Cha trên trời, khi nhìn thấy chúng, sẽ thương xót chúng ta và toàn thế giới. Những vết thương trên thân thể của Chúa Giêsu phục sinh là dấu chỉ của trận chiến mà Người đã chiến đấu và chiến thắng cho chúng ta, đã chiến thắng bằng vũ khí của tình yêu, để chúng ta có được hòa bình và sống trong bình an.
Khi chúng ta chiêm ngưỡng những vết thương vinh quang đó, đôi mắt ngờ vực của chúng ta mở to; trái tim cứng rắn của chúng ta mở ra và chúng ta chào đón sứ điệp Phục sinh: “Bình an cho anh em!”
Chúng ta hãy để cho sự bình an của Chúa Kitô đến trong cuộc sống của chúng ta, ngôi nhà của chúng ta, đất nước của chúng ta!..” (ĐTC Phanxicô, 17/04/2022)
Đọc tiếp »

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2022

SỨC MẠNH của CẦU NGUYỆN (ĐTC Phanxicô, 14/04/2021)


“Những người nam, nữ thánh thiện không có cuộc sống dễ dàng như những người khác. Thậm chí họ thực sự có những vấn đề riêng cần giải quyết, và hơn thế nữa, họ thường là đối tượng bị chống đối. Nhưng sức mạnh của họ là việc cầu nguyện. Họ luôn múc từ “cái giếng” vô tận của Mẹ Giáo Hội. Nhờ cầu nguyện, họ nuôi dưỡng ngọn lửa đức tin của họ, như dầu thường làm cho đèn. Và do đó, họ tiến bước trong đức tin và đức cậy. Các thánh, những vị thường ít được coi trọng trong con mắt thế gian, trên thực tế là những người nâng đỡ thế gian, không phải bằng vũ khí tiền bạc và quyền lực, của các phương tiện truyền thông - v.v. - nhưng bằng vũ khí cầu nguyện.
Trong Tin Mừng Luca, Chúa Giêsu đã đặt ra một câu hỏi cảm kích luôn khiến chúng ta phải suy gẫm: “Khi Con Người đến, Người có tìm thấy đức tin trên trái đất nữa không?” (Lc 18, 8/ hay Người sẽ chỉ tìm thấy các tổ chức, như các nhóm doanh nhân có đức tin, mọi sự được tổ chức tốt, thực hiện các việc bác ái, nhiều việc lắm, hay Người sẽ tìm thấy đức tin? "Khi Con người đến, liệu Người có tìm thấy đức tin trên trái đất nữa không?" Câu hỏi này xuất hiện ở phần cuối của một dụ ngôn muốn cho thấy sự cần thiết phải cầu nguyện một cách kiên trì, không mệt mỏi (xem các câu 1-8). Do đó, chúng ta có thể kết luận rằng ngọn đèn đức tin sẽ luôn được thắp sáng trên trái đất chừng nào còn dầu cầu nguyện. Chính điều này dẫn đức tin tiến tới và dẫn cuộc sống của chúng ta, những người yếu đuối và tội lỗi tiến tới, nhưng cầu nguyện sẽ dẫn nó tiến tới một cách an toàn.
Câu hỏi mà các Kitô hữu chúng ta cần tự hỏi là: Tôi có cầu nguyện không? Chúng ta có cầu nguyện không? Tôi phải cầu nguyện như thế nào? Như những con vẹt hay tôi cầu nguyện với trái tim mình? Tôi phải cầu nguyện như thế nào? Tôi có cầu nguyện, chắc chắn rằng tôi đang ở trong Giáo hội và tôi cầu nguyện với Giáo hội không? Hay tôi cầu nguyện chút chút theo các ý nghĩ của mình và sau đó làm cho ý nghĩ của mình thành lời cầu nguyện? Đó là một lời cầu nguyện của người ngoại giáo, không phải của Kitô hữu. Tôi nhắc lại: Chúng ta có thể kết luận rằng ngọn đèn đức tin sẽ luôn được thắp sáng trên trái đất chừng nào còn có dầu cầu nguyện.
Và đây là nhiệm vụ thiết yếu của Giáo hội: cầu nguyện và dạy cách cầu nguyện. Truyền ngọn đèn đức tin và dầu cầu nguyện từ thế hệ này sang thế hệ nọ. Ngọn đèn đức tin soi sáng sẽ sửa chữa mọi sự như chúng thực sự vốn là, nhưng nó chỉ có thể tiến tới bằng dầu đức tin. Nếu không, nó sẽ tắt ngúm. Nếu không có ánh sáng của ngọn đèn này, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy con đường truyền giảng Tin Mừng, hay đúng hơn, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy đường để tin cho tốt; chúng ta sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh chị em chúng ta để đến gần và phục vụ; chúng ta sẽ không thể chiếu sáng căn phòng nơi chúng ta gặp gỡ trong cộng đồng. Không có niềm tin mọi sự đều sụp đổ; và nếu không có lời cầu nguyện, đức tin sẽ bị dập tắt. Đức tin và lời cầu nguyện đi đôi với nhau. Không có lựa chọn nào khác. Vì lý do này, Giáo hội, như căn nhà và trường học dạy hiệp thông, là căn nhà và trường học dạy đức tin và cầu nguyện.” (ĐTC Phanxicô, 14/04/2021)
Đọc tiếp »

Thứ hai, Tuần Bát nhật PS



Đọc tiếp »

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2022

CHÚA NHẬT - PHỤC SINH - NĂM C



Đọc tiếp »

Giáo xứ Cù Mi, Chúa Nhật Phục Sinh 2022

Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2022

ĐÊM VỌNG PHỤC SINH CÙ MI 2022

Đọc tiếp »

CẦU NGUYỆN (ĐTC Phanxicô, 14/04/2021)


“Anh chị em thân mến, chúc anh em một buổi sáng tốt đẹp!
Giáo Hội là trường vĩ đại dạy ta cầu nguyện. Nhiều người trong chúng ta đã học cách thì thầm những lời cầu nguyện đầu tiên trong lòng cha mẹ hoặc ông bà. Có lẽ chúng ta trân trọng ký ức về mẹ về cha chúng ta, những người đã dạy chúng ta cầu nguyện trước khi đi ngủ. Những khoảnh khắc hồi tưởng này thường là những khoảnh khắc trong đó cha mẹ lắng nghe một bí quyết thân thiết nào đó và có thể cho chúng ta lời khuyên được Tin Mừng truyền cảm hứng. Sau đó, khi lớn thêm, người ta có những cuộc gặp gỡ khác, với những nhân chứng và những thầy dạy cầu nguyện khác (xem Sách Giáo lý của Giáo Hội Công Giáo, 2686-2687). Nhớ lại những điều đó quả là việc tốt lành.
Cuộc sống của một giáo xứ và mỗi cộng đồng Kitô hữu được đánh dấu bằng những khoảnh khắc phụng vụ và cầu nguyện cộng đồng. Chúng ta đã ý thức được rằng ơn phúc chúng ta nhận được một cách đơn sơ khi còn thơ ấu là một di sản tuyệt vời, một cơ nghiệp phong phú và kinh nghiệm cầu nguyện ngày càng đáng được thâm hậu hóa nhiều hơn (xem sđd, 2688).
Tấm áo đức tin không cứng ngắc, nhưng phát triển cùng với chúng ta; nó không cứng ngắc, nó phát triển, thậm chí nhờ những khoảnh khắc khủng hoảng và hồi sinh. Trên thực tế, không có sự trưởng thành nào mà không có những khoảnh khắc khủng hoảng vì khủng hoảng khiến anh chị em trưởng thành. Trải qua khủng hoảng là điều cần thiết để trưởng thành. Và hơi thở của đức tin là việc cầu nguyện: chúng ta lớn lên trong đức tin bao lâu chúng ta học cách cầu nguyện. Sau những bước quá độ nào đó trong cuộc sống, chúng ta ý thức được rằng nếu không có đức tin, chúng ta rất có thể không thoát được và sức mạnh của chúng ta là việc cầu nguyện - không chỉ là việc cầu nguyện của bản thân, mà còn là việc cầu nguyện của anh chị em chúng ta, của cộng đồng đã đồng hành và hỗ trợ chúng ta, của những người biết chúng ta, những người chúng ta xin cầu nguyện cho chúng ta nữa...” (ĐTC Phanxicô, 14/04/2021)
Đọc tiếp »

THỨ BẢY- TAM NHẬT THÁNH



Đọc tiếp »

XUỐNG NGỤC TỒ TÔNG…


Trích một bài giảng cổ về ngày thứ Bảy Tuần Thánh :
“Thế này là thế nào ? Hôm nay cõi đất chìm trong thinh lặng. Thinh lặng như tờ và hoàn toàn thanh vắng. Thinh lặng như tờ vì Đức Vua đang yên giấc. Cõi đất kinh hãi lặng yên vì Thiên Chúa đã ngủ say trong xác phàm.
Thật vậy, trước hết Người đi tìm nguyên tổ như tìm con chiên lạc. Người muốn tới viếng thăm những ai ngồi nơi tăm tối và trong bóng tử thần. Thiên Chúa cũng là Con của A-đam đến giải thoát ông A-đam bị giam cầm, cùng với bà E-và, cho khỏi mọi nỗi đớn đau.
Chúa tiến đến với hai ông bà, tay cầm vũ khí chiến thắng là thập giá. Thoạt trông thấy Người, nguyên tổ A-đam sững sờ, đấm ngực và lớn tiếng kêu lên với mọi người rằng : Chúa của tôi ở với mọi người. Đức Ki-tô trả lời ông A-đam rằng : Và ở cùng thần trí ngươi. Người cầm lấy tay, lay ông dậy và nói : Tỉnh giấc đi, hỡi người còn đang ngủ ! Từ chốn tử vong, trỗi dậy đi nào ! Đức Ki-tô sẽ chiếu sáng ngươi.
Ta là Thiên Chúa của ngươi, mà vì ngươi Ta đã thành con của ngươi ; giờ đây vì ngươi và vì những kẻ do ngươi sinh ra, Ta phán, và dùng quyền ra lệnh cho những kẻ đang bị xiềng xích : Hãy ra khỏi đây !, cho những ai đang ngồi nơi tăm tối : Bừng sáng lên !, cho những kẻ đang ngủ mê : Hãy trỗi dậy !
Ta truyền cho ngươi : Tỉnh giấc đi, hỡi người còn đang ngủ ! Ta đâu dựng nên ngươi để ngươi bị giam cầm trong cõi âm ty ! Trỗi dậy đi nào, từ chốn tử vong ! Ta là sự sống của những kẻ chết. Trỗi dậy đi, hỡi công trình tay Ta nhào nặn ! Trỗi dậy đi, hỡi hình tượng của Ta, đã được dựng nên giống hình ảnh Ta ! Trỗi dậy đi nào, chúng ta ra khỏi đây ! Ngươi ở trong Ta và Ta ở trong ngươi. Chúng ta chỉ là một và bất khả phân ly.
Vì ngươi mà Ta vốn là Thiên Chúa của ngươi, đã thành con của ngươi. Vì ngươi mà Ta đang là Chúa, đã mang lấy hình hài nô lệ của ngươi. Vì ngươi mà Ta đang ngự trên trời, đã đến trần gian và đi vào lòng đất. Vì ngươi là người, mà Ta đã thành con người không được ai săn sóc đỡ đần giữa bao kẻ chết. Vì ngươi đã ra khỏi vườn, mà Ta bị nộp cho người Do-thái ở ngoài vườn và bị đóng đinh trong vườn.
Hãy nhìn xem nước miếng người ta khạc nhổ trên mặt Ta. Vì ngươi, Ta đã đón nhận, để trả lại cho ngươi sinh khí trước kia ngươi đã lãnh nhận. Hãy nhìn xem những cái vả trên má Ta, Ta đã hứng chịu, để phục hồi gương mặt hư hỏng của ngươi cho giống với hình ảnh của Ta.
Hãy nhìn xem những đòn vọt trên lưng Ta, Ta đã hứng chịu, để cất gánh tội đè nặng trên lưng ngươi. Hãy nhìn xem tay Ta bị đóng đinh chặt vào cây gỗ, vì có lần ngươi đã đưa tay hướng về cây gỗ mà phạm tội.
Ta đã thiếp đi trên thập giá và lưỡi đòng đã đâm thủng cạnh sườn Ta, vì ngươi đã ngủ say trong vườn địa đàng và đã cho E-và phát xuất từ cạnh sườn ngươi. Cạnh sườn của Ta đã chữa lành sự đau đớn của cạnh sườn ngươi. Giấc ngủ của Ta kéo ngươi ra khỏi giấc ngủ trong cõi âm ty. Lưỡi đòng đâm Ta đã ngăn chặn lưỡi đòng đang nhắm vào ngươi.
Nào trỗi dậy, chúng ta đi khỏi đây. Kẻ thù đã kéo ngươi ra khỏi vườn địa đàng. Phần Ta, Ta không đặt ngươi trong vườn địa đàng nữa, mà đặt lên ngai trên trời. Kẻ thù đã ngăn chặn ngươi không cho đến gần cây ban sự sống. Nhưng nay Ta là sự sống, Ta liên kết với ngươi. Ta đã đặt các Kê-ru-bim làm đầy tớ canh giữ ngươi. Ta truyền cho các Kê-ru-bim phải thờ lạy ngươi sao cho xứng với một vì Thiên Chúa.
Ngai Kê-ru-bim đã sửa soạn, người khiêng ngai đã túc trực sẵn sàng, phòng loan đã làm xong, cỗ bàn đã dọn, nơi cư ngụ muôn đời đã được trang hoàng lộng lẫy, kho tàng ân phúc đã rộng mở và Nước Trời từ muôn thuở nay đã sẵn sàng.”
Đọc tiếp »

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2022

CÙ MI SUY TÔN THÁNH GIÁ

Đọc tiếp »

LỜI NGUYỆN ĐÀNG THÁNH GIÁ: Đường Thánh Giá, được uỷ thác cho các gia đình soạn, Đức Thánh Cha chủ sự tại đấu trường Colosseo tối thứ Sáu Tuần Thánh hôm nay 15/4/2022 :


Đường Thánh Giá, được uỷ thác cho các gia đình soạn, Đức Thánh Cha chủ sự tại đấu trường Colosseo tối thứ Sáu Tuần Thánh hôm nay 15/4/2022 :
Lời nguyện khai mạc :
Lạy Chúa Giêsu,
trong ngày được thánh hoá bởi cuộc Khổ Nạn của Chúa

chúng con dâng lên Chúa tiếng nói của chúng con
với sự tin tưởng được Chúa lắng nghe.
Chúng con chúc tụng Chúa
vì Chúa là nguồn sống cho chúng con,
Chúa mang lấy những đau khổ của chúng con,
Chúa đã cứu thế giới bằng Thập giá của Chúa.
Chúng con tin rằng
chúng con được chữa lành nhờ vết thương của Chúa,
rằng Chúa không để chúng con một mình trong giờ thử thách,
rằng Tin Mừng của Chúa là sự khôn ngoan đích thực.
Chúng con nhận ra rằng
thân thể của Chúa bị đau đớn trong rất nhiều anh chị em của chúng con,
Chúa chịu bạo lực nơi những người bị bách hại,
Chúa bị bỏ mặc trong nhục hình nơi những người bị giết.
Lạy Chúa, Ngài đã muốn sống trong một gia đình,
xin lấy lòng nhân hậu nhìn đến gia đình chúng con:
xin nhận lời cầu xin của chúng con,
xin lắng nghe những tiếng kêu than,
chúc lành cho những ý định,
đồng hành trên bước đường,
nâng đỡ những điều không chắc chắn,
an ủi những tình cảm bị thương tích,
thêm can đảm để yêu thương,
ban ân sủng của thứ tha,
giúp mở lòng trước những nhu cầu của người khác.
Lạy Chúa Giêsu,
Ngài là Đấng Chịu Đóng đinh đã Phục sinh,
xin làm cho chúng con đừng để mình bị cướp mất hy vọng
về một nhân loại mới,
về trời mới và đất mới
nơi Ngài sẽ lau khô dòng lệ trên mắt mỗi chúng con
và sẽ không còn khóc than, cũng chẳng còn lo lắng,
bởi vì những điều cũ đã qua đi
và chúng con sẽ là một đại gia đình
trong ngôi nhà tình yêu và bình an của Ngài. Amen.
Lời nguyện kết thúc
Lạy Chúa Cha nhân từ, Chúa đã cho mặt trời mọc lên trên người lành cũng như kẻ dữ. Xin đừng bỏ rơi công trình tay Chúa tạo dựng, công trình mà vì nó Chúa đã không ngần ngại trao ban Con duy nhất của Chúa, được sinh ra bởi Đức Trinh nữ, chịu đóng đinh dưới thời quan Phong-xi-ô Phi-la-tô. Người đã chết và được mai táng trong lòng đất, ngày thứ ba đã sống lại từ cõi chết, đã hiện ra với bà Maria Mác-đa-la, với Phêrô và với các tông đồ và môn đệ khác. Người hằng sống trong Giáo hội thánh thiện, Thân Thể sống động của Chúa trong thế giới.
Xin giữ cho ngọn đèn Phúc Âm được cháy sáng trong các gia đình của chúng con, ngọn đèn soi chiếu những niềm vui và đau khổ, những mệt nhọc và hy vọng: chớ gì mỗi gia đình phản chiếu gương mặt của Giáo hội, một Giáo hội có tình yêu thương là quy luật tối thượng.
Bằng việc đổ tràn Thần Khí Chúa, xin giúp chúng con cởi bỏ con người cũ, hư hoại vì những đam mê giả dối. Xin như người Cha nắm tay chúng con, để chúng con không lạc xa Chúa. Xin hướng những trái tim nổi loạn của chúng con về với trái tim của Chúa, để chúng con có thể học theo đuổi những dự án hoà bình. Xin soi sáng để những người đối nghịch nhau nắm tay nhau, để họ cảm nhận được sự tha thứ lẫn nhau.
Xin loại bỏ những bàn tay của anh em giơ lên chống lại nhau, để sự hoà hợp nảy sinh ở những nơi có hận thù. Xin giúp chúng con không bao giờ cư xử như kẻ thù của thập giá Chúa Kitô, để chúng con có thể tham dự vào niềm vui phục sinh của Người. Người hằng sống và hiển trị cùng Chúa, trong sự hợp nhất của Chúa Thánh Thần, đến muôn thuở muôn đời. Amen.
Đọc tiếp »

THỨ SÁU-TAM NHẬT THÁNH



Đọc tiếp »

LỄ TIỆC LY GIÁO XỨ CÙ MI

Đọc tiếp »

Thứ Năm, 14 tháng 4, 2022

TAM NHẬT THÁNH - GIÁO XỨ CÙ MI


-THỨ NĂM TUẦN THÁNH : 18g00 THÁNH LỄ TIỆC LY
-THỨ SÁU TUẦN THÁNH : 04g30 LỄ ĐÈN, 10g00 ĐÀNG THÁNG GIÁ TRỌNG THỂ, 18g00 SUY TÔN THÁNH GIÁ
-THỨ BẢY TUẦN THÁNH : 04g30 LỄ ĐÈN, 10g00 LÀM VIỆC BẢY SỰ THƯƠNG KHÓ ĐỨC BÀ, 19g00 ĐẠI LỄ VỌNG PHỤC SINH


Đọc tiếp »
 
Địa chỉ: Hiệp Hòa, Tân Thắng, Hàm Tân, Bình Thuận.