Ads 468x60px

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2022

520 tham dự viên ĐẠI HỘI GIÁO DÂN TOÀN QUỐC LẦN 2…










Đọc tiếp »

Thánh lễ sáng tại thánh địa Đức Mẹ La vang





Đọc tiếp »

LAVANG ĐẠI HỘI GIÁO DÂN TOÀN QUỐC







Đọc tiếp »

THĂM MẰNG LĂNG Hiệp hành với giáo dân trên đường đến Lavang… 15g40, 19/09/2022 đến Lavang bình an





Đọc tiếp »

BÌNH MINH MẰNG LĂNG.

BÌNH MINH MẰNG LĂNG.
Dầng Thánh lễ,
Viếng hang lưu giữ Thánh tích Á Thánh Anrê Phú Yên
Xin Á Thánh phù giúp đoàn chúng con trong hành trình một ngày mới và suốt thời gian đại hội.




Đọc tiếp »

Thứ tư, Tuần XXV- Mùa TN



Đọc tiếp »

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2022

HÃY VUI MỪNG TRỞ LẠI VỚI THÁNH LỄ (Đức Hồng y Robert Sarah, 11/09/2020)


“Thời gian thiếu vắng Thánh lễ cũng cho chúng ta hiểu được tâm tư của anh chị em chúng ta, những vị tử đạo tại Abitina (đầu thế kỷ thứ IV), dù biết chắc chắn phải mang án chết, đã bình thản khẳng định trước các quan toà: “Sine Dominico non possumus”. Động từ non possumus (chúng tôi không thể) và danh từ Dominicum (điều thuộc về Chúa) không thể phiên dịch chỉ bằng một từ đơn giản nào được. Hôm nay, chúng ta chỉ có thể diễn đạt những sắc thái
tinh tế và ý nghĩa phong phú của câu nói này qua những suy tư thật ngắn gọn như sau:
– Chúng tôi không thể sống, không thể là Kitô hữu, không thể đạt đến mức độ viên mãn của nhân cách và khát vọng sâu xa hướng đến thiện hảo và hạnh phúc, nếu không có Lời Chúa, được định hình trong các cử hành phụng vụ và trở thành lời sống động, do chính Chúa nói với những ai biết mở rộng trái tim để lắng nghe Người;
– Chúng tôi không thể sống như những Kitô hữu, nếu không thông dự vào Hy tế Thánh Giá của Chúa Giêsu, Đấng đã hiến thân chịu chết để cứu độ nhân loại đang chết vì tội lỗi; Đấng Cứu Thế đã đón nhận và đưa nhân loại về với Chúa Cha; trong vòng tay của Đấng đã chịu đóng đinh trên thập giá, toàn thể nhân loại đau khổ tìm được ánh sáng và sức mạnh đỡ nâng.” (Đức Hồng y Robert Sarah, 11/09/2020)
Đọc tiếp »

CHÚA NHẬT XXV -TN C



Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2022

THẬP GIÁ ĐỨC KITÔ LOẠI BỎ NỌC ĐỘC RẮN XƯA (ĐTC Phanxicô, giảng lễ Suy Tôn Thánh Giá 14/09/2022)


“…Chúa Giêsu nói với chúng ta trong Tin Mừng: “Như ông Môsê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời” (Ga 3, 14-15). Đây là sự thay đổi mang tính quyết định: con rắn cứu sống đã đến giữa chúng ta. Chúa Giêsu, đã được giương cao trên cây Thánh giá, không cho phép những con rắn độc tấn công

để giết chết chúng ta. Đứng trước sự khốn cùng của chúng ta, Thiên
Chúa ban cho chúng ta một chân trời mới: nếu chúng ta luôn nhìn vào Chúa Giêsu, thì nọc độc của sự dữ không còn có thể chiến thắng chúng ta nữa, vì trên Thánh giá Người đã mang lấy trên mình nọc độc của tội lỗi và sự chết, và đè bẹp sức mạnh hủy diệt của chúng.
Đó là cách Chúa Cha đáp lại sự dữ lây lan trên thế giới: Người đã ban cho chúng ta Chúa Giêsu, Đấng đến gần chúng ta theo cách mà chúng ta không bao giờ có thể tưởng tượng được. “Đấng chẳng hề biết tội là gì, thì Thiên Chúa đã biến Người thành hiện thân của tội lỗi vì chúng ta” (2Cr 5,21). Đó là sự vĩ đại vô biên của lòng thương xót của Thiên Chúa: Chúa Giêsu “mang lấy tội lỗi” vì chúng ta. Chúng ta có thể nói, trên Thánh giá, Chúa Giêsu “đã trở thành một con rắn”, để khi chiêm ngắm Người, chúng ta có thể chống lại những vết cắn độc của những con rắn độc ác tấn công chúng ta.
Thưa anh chị em, đây là con đường, con đường dẫn đến ơn cứu độ của chúng ta, sự tái sinh và sự phục sinh của chúng ta: chiêm ngắm Chúa Giêsu chịu đóng đinh. Từ đỉnh cao của Thánh giá, chúng ta có thể nhìn cuộc sống của chúng ta và lịch sử của các dân tộc của chúng ta theo một cách nhìn mới. Vì từ Thánh giá của Chúa Kitô, chúng ta học được tình yêu thương, chứ không phải sự thù hận; lòng trắc ẩn, chứ không phải sự thờ ơ; lòng tha thứ chứ không phải sự báo thù. Vòng tay dang rộng của Chúa Giêsu là vòng tay của tình yêu dịu dàng mà Thiên Chúa muốn ôm choàng chúng ta. Chúng cho chúng ta thấy tình yêu huynh đệ mà chúng ta được kêu gọi để dành cho nhau và cho mọi người. Chúng chỉ cho chúng ta con đường, con đường của Kitô giáo. Đó không phải là con đường của áp đặt và cưỡng bức, của quyền lực và địa vị; nó không bao giờ đưa Thánh giá của Chúa Kitô lên để chống lại anh chị em của chúng ta, những người mà Chúa đã dâng hiến mạng sống cho họ! Con đường của Chúa Giêsu, con đường cứu độ thì khác: đó là con đường của một tình yêu nhưng không, khiêm nhường và phổ quát, không có "nếu" và cũng không có "nhưng".
Đúng, bởi vì trên cây gỗ của Thánh giá, Đức Kitô đã loại bỏ nọc độc khỏi con rắn sự dữ. Là một Kitô hữu có nghĩa là sống không có nọc độc: không cắn xé lẫn nhau, không phàn nàn, đổ lỗi và nhiều chuyện, không gieo rắc điều ác, không làm ô nhiễm trái đất bằng tội lỗi và sự không tin tưởng, những điều nảy sinh từ ma quỷ. Thưa anh chị em, chúng ta đã được tái sinh từ cạnh sườn bị đâm thủng của Chúa Giêsu bị đóng đinh trên Thánh giá. Xin cho chúng ta được giải thoát khỏi nọc độc của sự chết (xem Kn 1,14), và hãy cầu nguyện để nhờ ân sủng của Thiên Chúa, chúng ta có thể trở nên những Kitô hữu trọn vẹn hơn bao giờ hết: những chứng nhân vui tươi của sự sống mới, của tình yêu và hòa bình.” (ĐTC Phanxicô, giảng lễ Suy Tôn Thánh Giá 14/09/2022)
Đọc tiếp »

Thứ bảy, Tuần XXIV- Mùa TN



Đọc tiếp »

ĐỪNG OÁN GHÉT, HÃY THA THỨ (ĐTCPhanxicô, 13/09/2020)


“Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu xâu xé, bao nhiêu chiến tranh có thể tránh được, nếu tha thứ và lòng thương xót là lối sống của chúng ta! Cần áp dụng tình yêu thương xót trong tất cả những tương quan giữa con người với nhau: giữa vợ chồng, giữa cha mẹ và con cái, giữa lòng cộng đoàn chúng ta, cả trong xã hội và chính trị. Sáng nay, tôi đã cử hành thánh lễ và dừng lại vì một câu trong bài đọc thứ I, trích từ sách Huấn ca, làm tôi chú ý đặc biệt: “Hãy nhớ đến lúc kết thúc và ngừng oán ghét”. Thật là một câu hay! Nhưng hãy nghĩ đến lúc kết thúc! Hãy nghĩ đến lúc bạn ở trong một quan tài và bạn mang oán ghét đến đó! Không dễ tha thứ, vì trong những lúc yên hàn, ta nói: “Nhưng mà người này người kia đã làm cho tôi bao nhiêu điều xấu, nhưng cả tôi cũng làm bao nhiêu điều như vậy. Tốt hơn hãy tha thứ để được tha thứ”. Nhưng rồi oán hận trở lại, như một con ruồi mùa hè gây phiền phức, nó cứ bay đi bay lại. Tha thứ không phải chỉ là một chuyện trong lúc này, nhưng là một điều liên tục chống lại sự oán hận. Hãy nghĩ đến lúc chết và chúng ta sẽ ngưng oán ghét.
Dụ ngôn hôm nay giúp chúng ta đón nhận trọn vẹn ý nghĩa câu mà chúng ta đọc trong kinh Lạy Cha: “Xin tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con” (Mt 6,12). Những lời này chứa đựng chân lý quan trọng. Chúng ta không thể xin Thiên Chúa tha thứ cho chúng ta, nếu chúng ta không tha thứ cho tha nhân. Nếu chúng ta không cố gắng tha thứ và yêu thương, thì cả chúng ta cũng không được tha thứ và yêu thương.” (ĐTCPhanxicô, 13/09/2020)
Đọc tiếp »

HÃY VUI MỪNG TRỞ LẠI VỚI THÁNH LỄ (Đức Hồng Y Robert Sarah, Bộ trưởng Bộ Phụng Tự và Kỷ Luật các Bí Tích, 11/09/2020)


“Với niềm xác tín rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi nhân loại do chính Người tạo dựng, và cả những thử thách khó khăn nhất cũng có thể mang lại ơn phúc, chúng ta đã chấp nhận tạm xa bàn thờ trong thời gian như thể phải kiêng nhịn, không có Thánh lễ, một dịp tốt để giúp chúng ta tái khám phá tầm quan trọng thiết yếu, nét đẹp và giá trị cao quý vô cùng của Thánh lễ. Ngay khi có thể, chúng ta phải cử hành lại Thánh lễ với trái tim tinh tuyền, với những cảm nhận mới, trong niềm khát khao được gặp Chúa, được kết hiệp với Chúa, được đón nhận và đem Chúa đến cho anh chị em chúng ta qua nếp sống tràn đầy tin cậy mến.” (Đức Hồng Y Robert Sarah, Bộ trưởng Bộ Phụng Tự và Kỷ Luật các Bí Tích, 11/09/2020)



Đọc tiếp »

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2022

CON RẮN CHẾT CHÓC (ĐTC Phanxicô giảng lễ Suy Tôn Thánh Giá, 14/09/2022)


“Thập giá là giá xử tử, nhưng hôm nay chúng ta cử hành lễ Suy tôn Thánh giá của Chúa Kitô, bởi vì trên cây gỗ đó, Chúa Giêsu đã tự mình gánh lấy tội lỗi của chúng ta và sự dữ của thế gian, và đánh bại chúng bằng tình yêu của Người. Vì thế, chúng ta tôn vinh Thánh giá. Lời Chúa mà chúng ta đã nghe nói với chúng ta về điều đó, bằng cách cho thấy sự đối nghịch, một bên là những con rắn cắn

chết và một bên là con rắn cứu sống. Chúng ta hãy suy tư về hai hình ảnh
này.
Trước hết là những con rắn cắn. Chúng tấn công người dân, những người đã vô số lần phạm tội lẩm bẩm, phàn nàn. Lầm bầm chống lại Thiên Chúa không chỉ có nghĩa là phản đối Người; cách sâu xa hơn, điều đó có nghĩa là trong lòng người dân Israel đã không còn sự tin cậy vào Thiên Chúa, vào lời hứa của Người. Thật vậy, dân Chúa đang đi trong sa mạc, hướng về miền đất hứa và họ mệt mỏi, không thể chịu nổi cuộc hành trình (x. Ds 21,4). Và rồi họ trở nên nản lòng, mất hy vọng, và đến một lúc nào đó, họ dường như quên lời hứa của Thiên Chúa. Họ thậm chí không còn đủ sức để tin rằng chính Thiên Chúa đang hướng dẫn họ đến một vùng đất trù phú và tươi tốt.
Không phải ngẫu nhiên mà khi lòng tin cậy vào Thiên Chúa vơi đi thì dân chúng lại bị rắn cắn chết. Nó nhắc chúng ta nhớ đến con rắn đầu tiên được đề cập trong Kinh Thánh, trong sách Sáng thế, kẻ cám dỗ đã đầu độc trái tim của con người để khiến họ nghi ngờ Thiên Chúa. Ma quỷ, dưới hình dạng một con rắn, đã lừa dối ông Ađam và bà Evà và khiến họ mất tin tưởng bằng cách thuyết phục họ rằng Thiên Chúa không tốt lành, nhưng ghen tị với tự do và hạnh phúc của họ. Và bây giờ, trong sa mạc, những con rắn trở lại; lần này là những con "rắn lửa" (câu 6). Nó có nghĩa là tội nguyên tổ quay trở lại: dân Israel nghi ngờ Thiên Chúa, không tin cậy Người, họ phàn nàn và nổi loạn chống lại Đấng đã ban cho họ sự sống và vì vậy họ gặp phải sự chết. Đây là kết quả của những trái tim ngờ vực!
Anh chị em thân mến, phần đầu tiên của tường thuật này yêu cầu chúng ta quan sát kỹ những khoảnh khắc trong lịch sử cá nhân và cộng đồng của chúng ta, những lúc mà sự tin tưởng vào Thiên Chúa và niềm tin giữa chúng ta bị mất đi. Đã bao lần, vì thất vọng và thiếu kiên nhẫn, chúng ta đã héo mòn trong sa mạc của chính mình, đánh mất mục tiêu của cuộc hành trình! Ngay cả trong đất nước vĩ đại này cũng có sa mạc, trong khi mang đến một phong cảnh tuyệt đẹp, nó nói với chúng ta về sự mệt mỏi, sự khô khan mà đôi khi chúng ta mang trong lòng. Đó là những giây phút mệt mỏi và thử thách, khi mà chúng ta không còn đủ sức để nhìn lên cao, hướng về Thiên Chúa; đó là những tình huống trong đời sống cá nhân, Giáo hội và xã hội, trong đó chúng ta bị con rắn của sự ngờ vực cắn, bị nhiễm độc thất vọng và tuyệt vọng, của sự bi quan và cam chịu, và bị đóng kín trong cái tôi của mình, mất đi tất cả sự nhiệt thành…” (ĐTC Phanxicô giảng lễ Suy Tôn Thánh Giá, 14/09/2022)
Đọc tiếp »

TÔI CÓ THAO THỨC TÌM CHIÊN LẠC KHÔNG ? (ĐTC Phanxicô, 11/09/2022)


“…Thưa anh chị em, Thiên Chúa là như thế này: Ngài không “yên tâm” nếu chúng ta đi lạc khỏi Ngài, Ngài đau buồn, Ngài run rẩy trong bản thể sâu thẳm nhất của mình; và Ngài bắt đầu tìm kiếm chúng ta, cho đến khi Ngài đưa chúng ta trở lại trong vòng tay của Ngài. Chúa không tính toán thiệt hại và rủi ro; Ngài có trái tim của một người cha và một người mẹ, và đau khổ vì thiếu những đứa con thân yêu của mình. “Nhưng tại sao Ngài lại đau khổ
nếu đứa con trai này là một tên vô lại, nếu anh ta đã ra đi?” Ngài đau khổ, Ngài rất khổ đau. Chúa đau khổ vì khoảng cách của chúng ta với Ngài và khi chúng ta lạc lối, Ngài chờ đợi sự trở lại của chúng ta. Hãy nhớ rằng: Thiên Chúa luôn mở rộng vòng tay chờ đợi chúng ta, dù chúng ta có thể bị lạc mất trong bất cứ hoàn cảnh nào trong cuộc sống. Như một Thánh Vịnh đã nói, Ngài sẽ “không chợp mắt ngủ yên cho đành”, Ngài luôn dõi theo chúng ta (xem 121,4-5).
Bây giờ chúng ta hãy nhìn lại chính mình và tự hỏi: chúng ta có noi gương Chúa trong điều này, tức là chúng ta có lo lắng về những gì còn thiếu không? Chúng ta có hoài niệm về những người đang mất tích, những người đã trôi dạt khỏi đời sống Kitô hữu không? Chúng ta mang trong mình sự bồn chồn nội tâm này, hay chúng ta đang thanh thản và không bị xáo trộn giữa chính mình? Nói cách khác, chúng ta có thực sự nhớ những người đang mất tích trong cộng đồng của chúng ta, hay chúng ta giả vờ và không để điều đó chạm đến trái tim của chúng ta? Tôi có thực sự nhớ những người đang thiếu trong cuộc sống của tôi không? Hay là chúng ta thoải mái với nhau, bình tĩnh và hạnh phúc trong nhóm của mình - “Tôi tham gia một nhóm tông đồ rất tốt…” - mà không có lòng trắc ẩn với những người ở xa? Đó không phải là một câu hỏi liên quan đơn thuần đến việc “cởi mở với người khác”, đó là Tin Mừng! Người chăn chiên của câu chuyện ngụ ngôn không nói, “Tôi có chín mươi chín con chiên khác, tại sao tôi phải lãng phí thời gian để đi tìm con chiên đi lạc?” Thay vào đó, anh ấy đã đi tìm.
Sau đó, chúng ta hãy suy ngẫm về các mối quan hệ của chúng ta: tôi có cầu nguyện cho những người không tin, những người đã trôi dạt, những người cay đắng không? Chúng ta có thu hút những người xa cách qua phong cách của Thiên Chúa, đó là sự gần gũi, từ bi và dịu dàng không? Chúa Cha yêu cầu chúng ta phải quan tâm đến những đứa con mà Ngài nhớ nhất. Chúng ta hãy nghĩ về một người nào đó mà chúng ta biết, người gần gũi với chúng ta và có lẽ chưa bao giờ nghe ai nói rằng: “Bạn biết đấy, bạn quan trọng đối với Thiên Chúa”. “Nhưng tôi đang ở trong một tình huống bất thường, tôi đã làm điều tồi tệ này, điều kia…”. “Bạn là người quan trọng đối với Thiên Chúa”, hãy nói với anh ấy. “Bạn không tìm kiếm Người, nhưng Người đang tìm kiếm bạn”.
Chúng ta, những người nam nữ có trái tim bồn chồn, hãy bối rối trước những câu hỏi này, và cầu nguyện với Đức Mẹ, người mẹ không bao giờ mệt mỏi tìm kiếm và chăm sóc chúng ta, là những con cái của Mẹ.” (ĐTC Phanxicô, 11/09/2022)
Đọc tiếp »

Thứ sáu , Tuần XXIV- Mùa TN



Đọc tiếp »

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2022

CHÚA KHÔNG MUỐN AI LẠC MẤT (ĐTC Phanxicô, 11/09/2022)


“Anh chị em thân mến, chào anh chị em,
Tin Mừng của Phụng vụ hôm nay trình bày cho chúng ta ba dụ ngôn về lòng thương xót (x. Lc 15,4-32); Những dụ ngôn này được gọi như thế vì thể hiện tấm lòng nhân từ của Thiên Chúa. Chúa Giêsu kể những dụ ngôn này nhằm đáp lại những lời càu nhàu của những người Pharisêu và các kinh sư, họ nói: “Người này tiếp đón những người tội lỗi và dùng bữa với chúng” (c.2). Họ bị tai tiếng vì Chúa Giêsu ở giữa những người tội lỗi. Nếu đối với họ điều này gây tai tiếng về mặt tôn giáo, thì Chúa Giêsu, bằng cách tiếp đón những người tội lỗi và dùng bữa với họ, đã bày tỏ cho chúng ta thấy rằng Thiên Chúa chính là như thế: Thiên Chúa không loại trừ ai, Người muốn mọi người tham gia trong bữa tiệc của Người, vì Người yêu mọi người như con của Người: mọi người, không ai bị loại trừ, tất cả mọi người. Sau đó, ba dụ ngôn tóm tắt trọng tâm của Tin Mừng: Thiên Chúa là Cha và đến tìm kiếm chúng ta bất cứ khi nào chúng ta lạc lối.
Thật vậy, nhân vật chính của các câu chuyện ngụ ngôn, đại diện cho Thiên Chúa, là một mục tử đi tìm con chiên bị mất, một người phụ nữ tìm thấy đồng xu bị mất, và cha của đứa con hoang đàng. Chúng ta hãy xem xét một khía cạnh mà cả ba nhân vật chính này đều có điểm chung. Về cơ bản, cả ba đều có điểm chung, mà chúng ta có thể định nghĩa như thế này: bồn chồn vì thiếu thứ gì đó - cho dù là đang nhớ một con chiên, đang nhớ một đồng xu, đang nhớ một đứa con trai - cảm giác khó chịu khi thiếu một thứ gì đó, cả ba nhân vật chính của những câu chuyện ngụ ngôn này không thoải mái vì họ đang thiếu một cái gì đó. Rốt cuộc, cả ba người, nếu họ biết tính toán, có thể yên tâm: người chăn cừu đang bỏ lỡ một con cừu, nhưng anh ta vẫn còn tới chín mươi chín con khác - “lạc mất một con thì đã sao”; người phụ nữ thiếu một đồng xu, nhưng có chín đồng khác; và ngay cả người cha vẫn có một đứa con trai khác, ngoan ngoãn, cống hiến hết mình - tại sao lại nghĩ về người đã ra đi sống một cuộc đời phóng đãng? Tuy nhiên, có một sự lo lắng trong lòng họ - trong lòng người chăn chiên, người phụ nữ và người cha - về những gì còn thiếu: con chiên, đồng tiền, đứa con trai đã ra đi. Một người yêu thương quan tâm đến người mất tích, mong mỏi người vắng mặt, tìm kiếm người đã mất, chờ đợi người đã đi lạc. Vì Ngài muốn không ai bị lạc mất… (ĐTC Phanxicô, 11/09/2022)
Đọc tiếp »

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2022

Thứ tư, 24 tn-Bài đọc 1


1Cr 12, 31-13,13 :
31 Thưa anh em, trong các ân huệ của Thiên Chúa, anh em cứ tha thiết tìm những ơn cao trọng nhất. Nhưng đây tôi xin chỉ cho anh em con đường trổi vượt hơn cả.
13 1 Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi nữa, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm choẹ xoang xoảng. 2 Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì. 3 Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi. 4 Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, 5 không làm điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, 6 không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. 7 Đức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả. 8 Đức mến không bao giờ mất được. Ơn nói tiên tri ư ? Cũng chỉ nhất thời. Nói các tiếng lạ chăng ? Có ngày sẽ hết. Ơn hiểu biết ư ? Rồi cũng chẳng còn. 9 Vì chưng sự hiểu biết thì có ngần, ơn nói tiên tri cũng có hạn. 10 Khi cái hoàn hảo tới, thì cái có ngần có hạn sẽ biến đi. 11 Cũng như khi tôi còn là trẻ con, tôi nói năng như trẻ con, hiểu biết như trẻ con, suy nghĩ như trẻ con ; nhưng khi tôi đã thành người lớn, thì tôi bỏ tất cả những gì là trẻ con. 12 Bây giờ chúng ta thấy lờ mờ như trong một tấm gương, mai sau sẽ được mặt giáp mặt. Bây giờ tôi biết chỉ có ngần có hạn, mai sau tôi sẽ được biết hết, như Thiên Chúa biết tôi. 13 Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến, cả ba đều tồn tại, nhưng cao trọng hơn cả là đức mến.
Suy niệm :
“Bài ca đức ái” của thánh Phaolô quá hay và đầy đủ ý nghĩa từng chữ, từng lời, chúng ta cần đọc kỹ nhiều lần, suy niệm và cầu nguyện...
Lạy Chúa, chúng con thường tìm kiếm những điều mình cho là cao siêu, nhưng xa vời : biết nhiều thứ tiếng, biết tương lai vận mệnh thời thế, năng lực đào núi lấp sông... mà quên điều cao quí hơn tất cả, cần thiết nhất... nhưng gần gũi và “ai tìm thì sẽ gặp” là Đức ái...
Xin cho con ngày một gia tăng đức ái, tình yêu, lòng mến với những dấu chỉ thấy được : “Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu... tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả. Đức mến không bao giờ mất được...” Để chúng con giống Chúa là Tình Yêu. Amen.
Đọc tiếp »

NGÀY 14-09: LÊ SUY TÔN THÁNH GIÁ



Đọc tiếp »

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2022

Thứ ba, Tuần XXIV- Mùa TN



Đọc tiếp »

KHÔNG OÁN HỜN (Huấn Ca 27 :)

Oán hờn và giận dữ là những điều ghê tởm,
về chuyện đó kẻ tội lỗi có biệt tài.
281Kẻ báo thù sẽ chuốc lấy báo thù của Đức Chúa,
tội lỗi nó, Người xem xét từng ly.
2Hãy bỏ qua điều sai trái cho kẻ khác,
thì khi bạn cầu khẩn, tội lỗi bạn sẽ được tha.
3Người với người cứ nuôi lòng hờn giận,
thế mà lại xin Đức Chúa chữa lành !
4Nó chẳng biết thương người đồng loại,
mà lại dám xin tha tội cho mình !
5Nó chỉ là người phàm mà để tâm thù hận,
thì ai sẽ xin tha tội cho nó ?
6Hãy nhớ đến ngày tận số
mà chấm dứt hận thù,
nhớ mình sẽ phải hao mòn và phải chết
mà trung thành giữ các điều răn.
7Hãy nhớ đến các điều răn
mà đừng oán hờn kẻ khác,
nhớ đến giao ước của Đấng Tối Cao
mà không chấp nhất điều lầm lỗi.
Đọc tiếp »
 
Địa chỉ: Hiệp Hòa, Tân Thắng, Hàm Tân, Bình Thuận.