Ads 468x60px

Thứ Tư, 6 tháng 4, 2022

ĐỨC TIN LÃNH NHẬN THÁNH THỂ (ĐHY Raniero Cantalamessa, 31/03/2022)


“Đức tin không “làm” nên bí tích mà chỉ “lãnh nhận” bí tích. Chỉ lời của Đức Kitô được Hội thánh lặp lại và được Chúa Thánh Thần thực hiện mới “làm nên” bí tích mà thôi. Nhưng bí tích sẽ có ích lợi gì nếu như bí tích không được chúng ta “lãnh nhận”? Về việc Nhập thể, những người như Ôrigen, thánh Augustinô, thánh Bênađô, đã bày tỏ suy tư này: “Đức Kitô đã được sinh ra một lần bởi Đức Maria, tại Bêlem, nhưng nếu Người không tiếp tục được sinh ra trong tâm hồn tôi, bởi đức tin, thì liệu có ích gì cho tôi chăng?” Điều tương tự cũng phải được nói về Bí tích Thánh Thể như thế; Đức Kitô thực sự hiện diện trên bàn thờ có ích gì cho tôi nếu như không phải là Người hiện diện với tôi và cho tôi? Ngay tại thời điểm Chúa Giêsu hiện diện trần gian, đức tin là cần thiết; Sự hiện diện của Người sẽ chẳng đem lại lợi ích chi đối với những kẻ không tin, ngoại trừ như một lời kết án, như chính Người đã lặp lại nhiều lần trong Tin Mừng rằng: “Khốn cho ngươi, hỡi Kho-ra-din! khốn cho ngươi, hỡi Ca-phác-na-um!” (Mt 11,21-23).
Đức tin là một điều cần thiết để làm cho sự hiện diện của Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể không chỉ là chắc chắn “đích thực”, mà còn mang tính “riêng tư cá nhân”, nghĩa là một sự hiện diện sống động gặp gỡ giữa hai chủ thể, diện đối diện. “Sự hiện diện” sống động thì khác với việc “ở lại đó” một cách thụ động, vô hồn. Sự hiện diện đặt ra trước một người đang có mặt với người kia, sự hiện diện này giả định rằng phải có một sự tương giao kết nối với nhau, một sự trao đổi giữa hai chủ thể tự do nhận thức và cởi mở đối với nhau. Vì thế, sự hiện diện này mang nhiều ý nghĩa tương tác hơn là chỉ ở lại một nơi nhất định nào đó, mà không đem lại ý nghĩa gì…
Đức tin vào sự hiện diện đích thực chính là một điều tuyệt vời, nhưng điều đó chưa đủ đối với chúng ta; ít nhất là đức tin được hiểu theo một cách nào đó. Ý tưởng cởi mở và hoàn hảo về mặt đại kết, về mặt thần học, về sự hiện diện đích thực của Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể là chưa đủ. Có biết bao trong số các nhà thần học biết mọi điều về mầu nhiệm này; nhưng họ lại không biết tới “sự hiện diện thật”. Bởi vì theo nghĩa Kinh Thánh thì “biết” một điều, chính là những người đã kinh nghiệm về điều đó rồi. Chỉ những ai, ít nhất hơn một lần, đã thực sự chạm vào lửa thì mới biết được lửa là gì…
Từ đức tin và “cảm tình” đối với sự hiện diện thực sự, lòng tôn kính phải tự phát xuất hiện, và thực sự, một cảm giác dịu dàng đối với Chúa Giêsu trong Bí tích. Đây là một tình cảm cá vị và tế nhị đến mức lời nói thậm chí có thể phá hủy nó. Thánh Phanxicô Assisi có điều gì đó muốn nói với chúng ta vào thời điểm này. Trái tim ngài tràn ngập những tình cảm tôn kính và dịu dàng. Ngài đã cảm động trước Chúa Giêsu trong bí tích Thánh Thể, cũng như ngài đã xúc động trước Hài Nhi ở Bethlehem. Thánh nhân thấy Chúa thật bất lực, thật phó thác cho nhân loại, thật khiêm tốn. Trong Thư gửi tất cả các anh em, ngài viết những lời đầy lửa mà chúng ta muốn nghe bây giờ khi chúng ta khi kết thúc bài suy niệm về sự hiện diện thực sự của Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể:
Hãy xem xét phẩm giá của anh em, các thầy, và các linh mục, và hãy thánh thiện vì chính Ngài là thánh… Thật là một sự khốn khổ và yếu đuối đáng trách khi anh em có Ngài hiện diện như thế mà lại lo toan cho bất cứ điều gì khác trên thế gian này. Hãy để cho toàn bộ nhân loại co rúm vì sợ hãi; cả thế giới run sợ; hãy để thiên đàng hân hoan khi Chúa Kitô, Con Thiên Chúa Hằng Sống, ngự trên bàn thờ trong tay của thầy cả tế lễ. Ôi cao vời đáng ngưỡng mộ và uy phong tuyệt vời! Ôi khiêm nhường siêu phàm! Ôi khiêm nhường cao cả! Chúa của vũ trụ, Thiên Chúa và là Con Chúa Cha, tự hạ mình đến mức để cứu rỗi chúng ta, Ngài đã ẩn mình dưới một tấm bánh. Hỡi anh em, hãy xem xét sự khiêm nhường của Thiên Chúa và “hãy đổ hết lòng mình ra trước mặt Ngài, và hãy hạ mình để được Ngài tôn cao. Vì vậy, đừng giữ lại bất cứ điều gì cho riêng mình để Ngài, Đấng tự hiến hoàn toàn cho anh em, có thể tiếp nhận anh em một cách trọn vẹn.” (ĐHY Raniero Cantalamessa, 31/03/2022)
Đọc tiếp »

“…NHỜ ĐỨC KITÔ CHÚA CHÚNG CON” (Trích bài diễn giải Thánh vịnh của thánh Âu-tinh, giám mục)


Trích bài diễn giải Thánh vịnh của thánh Âu-tinh, giám mục:
“Thiên Chúa đã dùng Ngôi Lời của Người để tạo thành vũ trụ ; Thiên Chúa không thể ban cho nhân loại ân huệ nào lớn hơn là làm cho Ngôi Lời trở nên Đầu của nhân loại và nhân loại trở nên chi thể của Ngôi Lời, tức là Đức Ki-tô, khiến Đức Ki-tô vừa là Con Thiên Chúa vừa là con loài người. Đức Ki-tô là Thiên Chúa duy nhất cùng với Chúa Cha, và cũng là một người ở giữa loài người. Bởi đó, khi thân thưa với Thiên Chúa qua lời cầu nguyện, chúng ta không tách biệt Chúa Con ra khỏi Chúa Cha.
Cũng vì vậy, khi Thân Thể mầu nhiệm của Đức Ki-tô là Hội Thánh cầu nguyện, thì không tách biệt Đấng là đầu với Hội Thánh là thân. Cuối cùng, Đức Giê-su Ki-tô, Con Thiên Chúa, Chúa chúng ta, Đấng Cứu Chuộc duy nhất của thân thể mầu nhiệm, là Đấng vừa cầu nguyện cho chúng ta, vừa cầu nguyện trong chúng ta, lại là Đấng chúng ta kêu cầu.
Người cầu nguyện cho chúng ta với tư cách là tư tế ; Người cầu nguyện trong chúng ta với tư cách là đầu ; và là Đấng chúng ta kêu cầu, vì Người là Thiên Chúa chúng ta. Vậy chúng ta hãy nhận ra tiếng nói của mình nơi Người và tiếng nói của Người nơi chúng ta…
Vậy trong cương vị Thiên Chúa, Người là Đấng ta kêu cầu ; trong thân phận tôi đòi, chính Người lại cầu xin. Ở trên, Người là Đấng Hoá Công, ở đây, Người là loài thụ tạo. Người là Đấng bất biến đã mang lấy thân phận phải đổi thay.
Người làm cho chúng ta cùng với Người trở nên con người toàn diện, có đầu có thân. Vì thế, chúng ta cầu xin Người, nhờ Người và trong Người. Chúng ta nói cùng với Người. Và Người nói cùng với chúng ta.”
Đọc tiếp »

Thứ tư, Tuần V - MC



Đọc tiếp »

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2022

Thứ ba, Tuần V - MC



Đọc tiếp »

THÁNH LỄ-THÁNH THỂ (ĐHY Raniero Cantalamessa: bài giảng thứ 4, 01/04/2022)


Thánh Lễ là cử hà bí tích Thánh Thể. Tĩnh tâm giáo triều năm nay (2022), ĐHY Raniero Cantalamessa có 4 bài giảng đều nói đến cử hành Thánh Thể, điều này nhắc ta sự cao cả và rất quan trọng của Thánh Lễ hằng ngày. Hiệp thông tĩnh tâm với giáo triều giúp ta yêu quí Thánh Thể và siêng năng tham dự Thánh Lễ hơn:

“…Theo nhãn quan của thần học và phụng vụ Công giáo Latinh, thời điểm truyền phép là trọng tâm không thể chối cãi của việc cử hành Bí tích Thánh Thể, từ đó chúng ta có sự hiện diện đích thực của Chúa Kitô. Trong đó, chính Chúa Giêsu cử hành và truyền lệnh ở ngôi thứ nhất. Chẳng hạn như thánh Ambrôsiô đã nói rằng: “Trước khi được truyền phép thì bánh này vẫn là bánh; nhưng ngay khi lời truyền phép được thực hiện, thì bánh đã biến bản thể, trở thành Mình Chúa Kitô…
Vậy việc truyền phép này được thực hiện bằng những lời nào? và những lời ấy là của ai? Thưa, đó là những lời của chính Chúa Giêsu! Tất cả những lời nguyện được đọc trước giây phút đó đều là do vị linh mục thưa lên để ngợi khen Thiên Chúa, để cầu nguyện cho dân chúng, cho các nhà lãnh đạo và cho những người khác; nhưng khi đến thời điểm truyền phép Thánh Thể, thì vị linh mục không còn dùng lời của mình nữa, mà dùng lời của chính Đức Kitô. Do đó, chính những lời của Chúa Kitô đã làm nên (conficit) bí tích này... Bạn có biết rằng những lời truyền phép của Chúa Giêsu Kitô có hiệu quả (operatorius) như thế nào không? Trước khi truyền phép thì chưa phải là Mình Chúa Kitô, nhưng sau khi truyền phép, tôi nói với bạn rằng, từ lúc đó chính là Mình Chúa Kitô. ‘Vì Người đã phán, và muôn loài xuất hiện, Người ra lệnh truyền, tất cả được dựng nên’ (Tv 33,9)” (thánh Ambrôsiô, Các Bí tích – De Sacramentis, IV, 14-16 (PL 16,439tt)…
Đức Kitô vừa là đối tượng vừa là chủ thể của Bí tích Thánh Thể, nghĩa là Đấng được thực hiện trong Bí tích Thánh Thể và cũng chính là Đấng thực hiện Bí tích Thánh Thể. “Tính hiện thực” là bởi vì không những được nhìn thấy sự hiện diện của Chúa Giêsu trên bàn thờ, trong một dấu chỉ hoặc biểu tượng, mà còn trong sự thật và với thực tại riêng của Người nữa. Để có thể thấy rõ được tính hiện thực Kitô học này, chúng ta đưa ra một ví dụ, trong bài thánh ca “Kính Mừng Thân Thể Thật – Ave Verum Corpus”, trong đó Thánh Thể Chúa Kitô được ca ngợi là “thân xác thật, sinh ra từ Đức Trinh Nữ Maria, Người đã bị sát tế trên thập giá, và cạnh sườn Người đã bị đâm thâu, để máu cùng nước chảy ra...”
Thật vậy, nói rằng Chúa Giêsu làm cho mình hiện diện trong Bí tích Thánh Thể với bản thể của Người, nghĩa là nói rằng, Người hiện diện với thực tại chân chính và sâu xa của Người, mà chỉ có thể đạt được nhờ đức tin. Trong bài thánh ca Adoro Te devote, phản ánh chặt chẽ tư tưởng của thánh Tôma Aquinô về Thánh Thể, và đã phục vụ hơn nhiều cuốn sách để định hình lòng đạo đức Thánh Thể trong Hội thánh Latinh, người ta nói: “Thị giác, xúc giác và vị giác, mọi thứ đều thất bại ở đây. Chỉ còn đức tin vào Lời Chúa mà thôi” – “Visus tactus gustus in te fallitur - sed Auditui solo tutorial creditur”.
Do đó, Chúa Giêsu hiện diện trong Bí tích Thánh Thể một cách độc nhất vô nhị, không có ở nơi nào khác. Không một tính từ nào là đủ để mô tả sự hiện diện này; thậm chí không phải là tính từ “đích thực”. Từ ngữ hiện diện “đích thực” xuất phát từ res (sự việc) và có nghĩa là: bởi một sự việc hoặc một sự vật; nhưng Chúa Giêsu không hiện diện trong Bí tích Thánh Thể như một “sự việc” hay một sự vật, song chính là một con người. Nếu bạn thực sự muốn đặt tên cho sự hiện diện này, thì tốt hơn là chỉ nên gọi đó là sự hiện diện “Thánh Thể”, bởi vì điều này chỉ được thực hiện trong Bí tích Thánh Thể mà thôi…” (bài giảng thứ 4, 01/04/2022)
Đọc tiếp »

CỘT TREO RẮN ĐỒNG CỨU DÂN


Bài đọc một hôm nay, Ds 21,1-9 kể lại : “trong cuộc hành trình qua sa mạc, dân Ít-ra-en mất kiên nhẫn. 5 Họ kêu trách Thiên Chúa và ông Mô-sê rằng : “Tại sao lại đưa chúng tôi ra khỏi đất Ai-cập, để chúng tôi chết trong sa mạc, một nơi chẳng có bánh ăn, chẳng có nước uống ? Chúng tôi đã chán ngấy thứ đồ ăn vô vị này.”
6 Bấy giờ Đức Chúa cho rắn độc đến hại dân. Chúng cắn họ, khiến nhiều người Ít-ra-en phải chết. 7 Dân đến nói với ông Mô-sê : “Chúng tôi đã phạm tội, vì đã kêu trách Đức Chúa và kêu trách ông. Xin ông khẩn cầu Đức Chúa để Người xua đuổi rắn xa chúng tôi.” Ông Mô-sê khẩn cầu cho dân. 8 Đức Chúa liền nói với ông : “Ngươi hãy làm một con rắn bằng đồng và treo lên một cây cột. Tất cả những ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đồng, sẽ được sống.”
Chúng ta cùng nhìn cây cột treo rắn đồng cứu Dân xưa, là hình bóng cây thánh giá cứu chuộc của Đức Kitô nay, và xem vài hình ảnh hoang địa làm Dân mất kiên nhẫn, than phiền, kêu trách…
Lạy Chúa, trong hành trình dương thế ngày nay, xin tha thứ những lúc vì thử thách quá sức mà chúng con mất kiên nhẫn, hay quá yếu đuối than trách Chúa và xúc phạm các mục tử…
Xin cho con trong tư cách là mục tử, biết nài xin Chúa cứu Dân như Môsê đã làm nhiều lần... Amen.
Đọc tiếp »

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2022

Thứ hai, Tuần V - MC



Đọc tiếp »

CANH TÂN ĐỜI SỐNG ĐỨC TIN (ĐTC Phanxicô, giảng tại Malta, 02/04/2022)


“Thưa anh chị em, Giáo hội Malta có thể giới thiệu một lịch sử phong phú mà từ đó có thể rút ra những kho tàng mục vụ và tâm linh tuyệt vời. Tuy nhiên, đời sống của Giáo hội, chúng ta hãy luôn ghi nhớ điều này, không bao giờ chỉ là “một quá khứ để tưởng nhớ”, nhưng là một “tương lai tuyệt vời để xây dựng”, luôn tuân theo các kế hoạch của Thiên Chúa.
Một đức tin được tạo thành từ những truyền thống đã được tiếp nhận, những cử hành long trọng, những lễ hội phổ biến và những khoảnh khắc mạnh mẽ và đầy cảm xúc là không thể đủ; chúng ta cần một đức tin được xây dựng và không ngừng đổi mới trong cuộc gặp gỡ cá nhân với Chúa Kitô, trong việc lắng nghe lời Người hằng ngày, trong việc tham gia tích cực vào đời sống của Giáo hội và trong lòng đạo đức bình dân đích thực.
Sự khủng hoảng đức tin, sự thờ ơ thực hành tôn giáo, đặc biệt là hậu quả của đại dịch, và sự dửng dưng của nhiều người trẻ đối với sự hiện diện của Chúa: đây không phải là những vấn đề mà chúng ta nên “coi nhẹ” và nghĩ rằng, xét cho cùng, vẫn còn một tinh thần tôn giáo nào đó tồn tại. Đôi khi, các công trình kiến trúc có thể mang tính tôn giáo, nhưng bên dưới những hình dáng bên ngoài, đức tin đang phai nhạt dần dần. Không phải vẻ đẹp đẽ của phẩm phục tôn giáo lúc nào cũng tương ứng với một đức tin sống động được đánh dấu bằng lòng nhiệt thành loan báo Tin Mừng. Chúng ta cần đảm bảo rằng các thực hành tôn giáo không bị thu hẹp thành việc lặp lại quá khứ, nhưng vẫn là biểu hiện của một đức tin sống động, cởi mở, truyền bá niềm vui của Tin Mừng.
Tôi biết rằng, với Thượng Hội đồng, anh chị em đã bắt đầu một tiến trình canh tân và tôi cảm ơn anh chị em vì điều này…” (ĐTC Phanxicô, giảng tại Malta, 02/04/2022)
Đọc tiếp »

PATER NOSTER

Hôm trước khi Chúa dạy kinh Lạy Cha (Pater Noster) tìm hình không ra, nay tìm hình trước cho Lễ Lá tuần tới thì gặp, nên đăng bổ túc nơi này.
Cảm tạ Chúa Giêsu dạy chúng con lời kinh quí báu nhất, được gọi Thiên Chúa là Cha như Chúa gọi, và mọi người là anh chị em với nhau vì cùng một Cha chung trên trời… lời kinh thân thuộc mà chúng con cầu nguyện hằng ngày từ thơ bé cho đến trọn đời !




Đọc tiếp »

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2022

CHÚA NHẬT V - MC C



Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2022

GIÁC QUAN THIÊNG LIÊNG BỊ GÂY MÊ (ĐTC Phanxicô, 30/03/2022)


“Trạng thái gây mê các giác quan thiêng liêng, và điều này thật tệ. Trạng thái gây mê các giác quan thiêng liêng, giống như làm mất tác dụng các giác quan của cơ thể, là một hội chứng phổ biến trong một xã hội nuôi dưỡng ảo tưởng về tuổi trẻ vĩnh viễn, và đặc điểm nguy hiểm nhất của nó là hầu như ta không nhận thức được nó.
Chúng ta không nhận ra chúng ta đang bị gây mê. Và điều này xảy ra. Nó đang xảy ra. Nó đã luôn xảy ra và nó vẫn đang xảy ra trong thời đại của chúng ta. Các giác quan tê cóng, và chúng ta không hiểu điều gì đang xảy ra: khi chúng tê cóng, các giác quan bên trong, các giác quan của Chúa Thánh Thần vốn có khả năng giúp chúng ta nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa hay sự hiện diện của tên ác, không còn phân biệt được giữa hai điều này nữa.
Khi anh chị em mất xúc giác hoặc vị giác, anh chị em nhận ra ngay lập tức. Tuy nhiên, anh chị em có thể bỏ qua cảm thức của linh hồn, sự nhạy cảm của linh hồn, trong một thời gian dài, sống mà không nhận ra rằng anh chị đã mất đi sự nhạy cảm của linh hồn. Đây không phải chỉ là vấn đề nghĩ về Thiên Chúa hay tôn giáo. Sự vô cảm của các giác quan thiêng liêng liên quan đến lòng trắc ẩn và cảm thương, sự xấu hổ và ăn năn, lòng trung thành và sự tận tâm, sự dịu dàng và danh dự, trách nhiệm đối với bản thân và người khác.
Điều lạ là: sự vô cảm ngăn anh chị hiểu lòng trắc ẩn, nó ngăn anh chị em hiểu lòng cảm thương, nó ngăn anh chị em cảm thấy xấu hổ hoặc ăn năn vì đã làm điều gì đó tồi tệ… Nó giống như thế. Các giác quan thiêng liêng tê liệt khiến anh chị em bối rối và anh chị em không còn cảm nhận được những điều đó nữa, về mặt thiêng liêng. Và có thể nói, tuổi già trở thành nạn nhân đầu tiên, nạn nhân đầu tiên của việc mất sự mẫn cảm này. Trong một xã hội chủ yếu sử dụng khả năng mẫn cảm để hưởng thụ, người ta chắc chắn sẽ thiếu sự quan tâm đối với những người yếu đuối, và sự cạnh tranh của những người thắng cuộc sẽ chiếm ưu thế. Và đó là cách sự mẫn cảm đã mất đi…
Tinh thần huynh đệ nhân bản, mà tôi cảm thấy cần phải phát động lại một cách mạnh mẽ, giống như tấm áo bị vứt đi, để chỉ còn được ngắm trong… viện bảo tàng. Người ta đánh mất sự mẫn cảm nhân bản, những thúc đẩy của Chúa Thánh Thần làm cho chúng ta trở thành nhân bản.” (ĐTC Phanxicô, 30/03/2022)
Đọc tiếp »

THẬP GIÁ (ĐTC Phanxicô, giảng Lễ Dầu, 01/04/2021)


“... chúng ta ngạc nhiên khi thấy thập tự giá hiện diện trong cuộc đời của Chúa ngay từ lúc bắt đầu sứ vụ của Ngài, ngay cả trước khi Ngài chào đời. Thập giá đã ở đó trong sự bối rối ban đầu của Đức Maria trước sứ điệp của thiên thần; thập giá ở đó trong giấc ngủ chập chờn của Thánh Giuse, khi thánh nhân cảm thấy phải đưa Mẹ Maria ra đi một cách lặng lẽ. Thập giá ở đó trong cuộc bách hại của Hêrôđê và trong những gian khổ mà Thánh Gia phải chịu đựng, giống như những gia đình khác khi phải sống lưu vong bên ngoài quê hương của họ.
Tất cả những điều này làm cho chúng ta nhận ra rằng mầu nhiệm thập giá hiện diện “ngay từ đầu”. Nó làm cho chúng ta hiểu rằng thập tự giá không phải là một suy nghĩ sau đó, một điều gì đó đã xảy ra một cách tình cờ trong cuộc đời của Chúa. Đúng là tất cả những ai đóng đinh người khác trong suốt lịch sử thường xem thập tự giá như một hình phạt tình cờ, nhưng không phải vậy: thập tự giá không xuất hiện một cách tình cờ. Thập giá lớn nhỏ của nhân loại, thập giá của mỗi chúng ta, không ngẫu nhiên xuất hiện.
Tại sao Chúa đã chấp nhận thập giá trọn vẹn và cho đến cùng? Tại sao Chúa Giêsu lại chấp nhận trọn cuộc Khổ nạn của Ngài: sự phản bội và bỏ rơi của bạn bè sau Bữa Tiệc Ly, sự bắt giữ bất hợp pháp, phiên tòa chóng vánh và bản án không tương xứng, sự bạo hành vô cớ và không thể biện minh được khi Ngài bị đánh đập và phỉ nhổ? Nếu hoàn cảnh là yếu tố duy nhất quyết định sức mạnh cứu rỗi của thập tự giá, Chúa đã không chấp nhận mọi sự. Nhưng khi giờ của Ngài đến, Ngài đã chấp nhận thập tự giá một cách trọn vẹn. Vì trên thập tự giá không thể có sự mơ hồ! Thập giá là không thể thương lượng.
...đúng là có một khía cạnh của thập tự giá là một phần tích hợp của tình trạng con người, giới hạn và sự yếu đuối của chúng ta. Tuy nhiên, cũng đúng là một điều gì đó đã xảy ra trên Thập tự giá không liên quan gì đến sự yếu đuối của con người chúng ta mà là vết cắn của con rắn, là kẻ, khi nhìn thấy Chúa bị đóng đinh trên thập tự giá, đã cắn Ngài trong một nỗ lực đầu độc và đập tan mọi công việc của Ngài. Một vết cắn cố gắng gây tai tiếng - và đây là thời đại của những vụ tai tiếng - một vết cắn tìm cách vô hiệu hóa và biến tất cả sự phục vụ và hy sinh yêu thương cho người khác thành ra vô ích và vô nghĩa. Đó là nọc độc của kẻ ác luôn khăng khăng: hãy tự cứu lấy mình.
Chính trong “vết cắn” khắc nghiệt và đau đớn tìm cách mang đến cái chết này, chiến thắng của Thiên Chúa cuối cùng đã được nhìn thấy. Thánh Maximô Cha Giải Tội nói với chúng ta rằng trong Chúa Giêsu bị đóng đinh, một sự đảo ngược đã xảy ra. Khi cắn thịt Chúa, ma quỷ không đầu độc được Ngài, vì trong Ngài, nó chỉ gặp được sự hiền lành vô hạn và sự vâng phục thánh ý Chúa Cha. Ngược lại, nó bị dính vào cái móc của thập tự giá, nó ăn thịt của Chúa, là điều xem ra độc hại đối với nó, trong khi đối với chúng ta, đó là liều thuốc giải độc vô hiệu hóa sức mạnh của kẻ ác.
Đây là những suy ngẫm của tôi. Chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho ân sủng để sinh lợi từ giáo huấn này. Đúng là thập tự giá hiện diện trong việc rao giảng Tin Mừng của chúng ta, nhưng đó là thập tự giá mang đến ơn cứu rỗi cho chúng ta. Nhờ bửu huyết giao hòa của Chúa Giêsu, chính cây thập tự giá chứa đựng sức mạnh chiến thắng của Chúa Kitô, chiến thắng sự dữ và giải cứu chúng ta khỏi kẻ ác. Đón nhận thánh giá cùng với Chúa Giêsu, và như Ngài đã làm trước chúng ta là ra đi rao giảng, sẽ cho phép chúng ta phân biệt và loại bỏ nọc độc của tai tiếng, mà ma quỷ muốn đầu độc chúng ta bất cứ khi nào cây thập tự bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta...
Cách chúng ta đón nhận thập tự giá trong việc rao giảng Tin Mừng - bằng những việc làm và bằng lời nói, khi cần thiết - làm rõ hai điều này. Thứ nhất, những đau khổ đến từ Tin Mừng không phải là của chúng ta, mà là “những đau khổ của Đức Kitô trong chúng ta” ( 2Cr 1: 5), và thứ hai là “chúng tôi không rao giảng chính mình, mà chỉ rao giảng Đức Kitô Giêsu là Chúa; còn phần chúng tôi, chúng tôi chỉ là tôi tớ của anh em, vì Đức Giêsu” ( 2Cr 4, 5).
Tôi muốn kết thúc bằng cách chia sẻ một trong những kỷ niệm của tôi. “Một lần, vào một thời điểm đen tối trong cuộc đời, tôi đã cầu xin Chúa ban cho ân sủng để giải thoát tôi khỏi một hoàn cảnh khó khăn và phức tạp. Một khoảnh khắc đen tối. Tôi đã giảng các Bài Linh Thao cho một số nữ tu, và vào ngày cuối cùng, theo thông lệ trong những ngày đó, tất cả họ đều đi xưng tội. Một sơ lớn tuổi đến; sơ ấy có một cái nhìn trong sáng, đôi mắt đầy ánh sáng. Một người phụ nữ của Chúa. Khi sơ ấy xưng tội xong, tôi cảm thấy thôi thúc muốn xin sơ ấy một ân huệ, vì vậy tôi nói với sơ ấy, ‘Thưa sơ, để làm việc đền tội, sơ hãy cầu nguyện cho tôi, vì tôi cần một ân sủng đặc biệt. Hãy cầu xin Chúa cho điều đó. Nếu sơ cầu xin Chúa, chắc chắn Ngài sẽ ban cho tôi điều đó’. Sơ ấy dừng lại trong im lặng một lúc và dường như đang cầu nguyện, sau đó sơ ấy nhìn tôi và nói, ‘Chúa chắc chắn sẽ ban cho cha ân sủng đó, nhưng cha nên rõ ràng rằng: Ngài sẽ ban cho cha theo thánh ý của riêng Ngài’. Điều này đã làm tôi rất vui khi nghe được rằng Chúa luôn ban cho chúng ta những gì chúng ta xin, nhưng Người làm như vậy theo cách của Người. Cách đó liên quan đến thập tự giá. Không phải vì chủ nghĩa khổ hạnh. Nhưng vì tình yêu, tình yêu cho đến cùng”. (ĐTC Phanxicô, giảng Lễ Dầu, 01/04/2021)
Đọc tiếp »

Thứ bảy, Tuần IV - MC



Đọc tiếp »

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2022

NGƯỜI GIÀ: DẠY TA GIÁC QUAN THIÊNG LIÊNG (ĐTC Phanxicô, 30/03/2022)


“Anh chị em thân mến, chào anh chị em buổi sáng!
Trong lộ trình của các bài giáo lý về chủ đề tuổi già, hôm nay chúng ta sẽ nhìn vào bức tranh dịu dàng được thánh sử thánh Luca vẽ ra, người mô tả hai nhân vật cao tuổi, Simeon và Anna. Lý do sống của các ngài, trước khi rời khỏi thế giới này, là chờ đợi sự viếng thăm của Chúa. Các ngài đã chờ đợi Thiên Chúa, tức Chúa Giêsu đến thăm các ngài.
Nhờ một linh cảm của Chúa Thánh Thần, Simeon biết rằng ông sẽ không chết trước khi nhìn thấy Đấng Mêsia. Anna đến đền thờ mỗi ngày, hết lòng phục vụ Người. Cả hai người đều nhận ra sự hiện diện của Chúa nơi hài nhi Giêsu, Đấng lấp đầy sự chờ đợi bấy lâu với niềm an ủi và trấn an các ngài khi các ngài từ biệt cõi đời. Đây là cảnh gặp gỡ Chúa Giêsu và chia tay.
Chúng ta có thể học được gì từ hai nhân vật cao niên tràn đầy sức sống thiêng liêng này?
Đầu tiên, chúng ta biết rằng lòng trung thành chờ đợi sẽ làm sắc nét các giác quan. Ngoài ra, như chúng ta biết, Chúa Thánh Thần thực hiện chính điều này: soi sáng các giác quan. Trong bài thánh ca cổ xưa, Veni Creator Spiritus, mà với nó, chúng ta vẫn tiếp tục cầu khẩn Chúa Thánh Thần cho đến ngày nay, chúng ta nói: “Accende lumen sensibus”, “Xin Hướng dẫn tâm trí chúng con bằng ánh sáng đầy phúc của Chúa”, xin soi sáng các giác quan của chúng ta. Chúa Thánh Thần có khả năng làm điều này: làm sắc nét các cảm thức của linh hồn, bất chấp giới hạn và vết thương của các giác quan cơ thể.
Tuổi già làm suy yếu, cách này hay cách khác, tính mẫn cảm giác quan cơ thể: người thì bị mù, người thì bị điếc. Tuy nhiên, một tuổi già dành để chờ đợi sự viếng thăm của Thiên Chúa sẽ không bỏ lỡ chuyến đến thăm của Người; trái lại, nó càng sẵn sàng để nắm bắt chuyến viếng thăm này, sẽ có sự nhạy cảm hơn để đón Chúa khi Người vãng lai. Hãy nhớ rằng điều điển hình của Kitô hữu là chú ý đến các chuyến viếng thăm của Chúa, bởi vì Chúa đi qua trong cuộc đời chúng ta, với những cảm hứng, với những lời mời gọi để làm chúng ta trở nên tốt hơn. Và Thánh Augustinô đã từng nói: “Tôi sợ rằng Chúa Giêsu sẽ đi ngang qua tôi mà tôi không biết”. Chính Chúa Thánh Thần chuẩn bị các giác quan để ta hiểu khi nào Chúa đến viếng thăm chúng ta, giống như Người đã làm với Simeon và Anna.
Ngày nay chúng ta cần điều này hơn bao giờ hết: chúng ta cần một tuổi già được ban tặng các giác quan thiêng liêng sống động có khả năng nhận ra các dấu chỉ của Thiên Chúa, hay đúng hơn Dấu chỉ của Thiên Chúa là Chúa Giêsu…” (ĐTC Phanxicô, 30/03/2022)
Đọc tiếp »

THẾ GIỚI VẮNG TANH, THẦY ƠI CON CHẾT MẤT…


 Lúc 6 giờ chiều ngày 27/03/2020, ĐGH Phanxicô đã chủ sự giờ cầu nguyện tại quảng trường thánh Phêrô để cầu nguyện cho thế giới trước đại dịch virus corona. Giờ cầu nguyện bắt đầu với nghi thức phụng vụ Lời Chúa.
Đoạn Tin Mừng thánh Mátcô được đọc trong giờ cầu nguyện, thuật lại sự kiện các môn đệ đang ở trên tàu, khi Chúa Giêsu đang ngủ, thì giông bão nổi lên. Các môn đệ hoảng sợ, đánh thức Ngài dậy và nói: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” Chúa Giêsu đã truyền cho sóng im biển lặng và ngài bảo họ “Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?”
Suy tư về đoạn Tin Mừng trên, Đức Thánh Cha mời gọi các tín hữu hãy mời Chúa vào cuộc đời chúng ta, hãy phó thác những khó khăn đau khổ cho Chúa, hãy tin rằng Chúa là Đấng yêu thương và yêu chương chúng ta nhất.
Sau đây là bài giảng của Đức Thánh Cha:
”Khi chiều xuống” (Mc 4,35). Đó là câu mở đầu đoạn Tin Mừng chúng ta đã nghe. Từ nhiều tuần nay, dường như chiều đã xuống. Những bóng đen dầy đặc phủ trên các quảng trường, các đường phố và thành thị của chúng ta; chúng chiếm hữu cuộc sống chúng ta, làm đầy mọi sự bằng một sự im lặng gây choáng váng và một sự trống rỗng thê lương, làm tê liệt mọi sự khi nó đi qua: người ta cảm thấy điều ấy trong không khí, nhận thấy nó qua các cử chỉ, qua những cái nhìn. Chúng ta lo sợ và ngỡ ngàng. Như các môn đệ trong bài Tin Mừng, chúng ta bất ngờ bị bão tố hung bạo vùi dập. Chúng ta nhận thấy mình đang ở trên cùng một con thuyền, tất cả đều mong manh và mất hướng, nhưng đồng thời tất cả đều quan trọng và cần thiết, tất cả được kêu gọi cùng chèo với nhau, tất cả đều cần an ủi nhau. Tất cả chúng ta đều ở trên con thuyền ấy. Như những môn đệ trong bài Tin Mừng đồng thanh và lo âu nói với nhau: ”Chúng ta chết mất” (v.38), chúng ta cũng nhận thấy mình không thể tiến bước nếu mỗi người chỉ lo cho mình, nhưng phải cùng nhau.
Thật là dễ thấy mình ở trong hoàn cảnh như trình thuật này. Điều khó khăn là làm sao hiểu thái độ của Chúa Giêsu. Trong khi các môn đệ tự nhiên thấy hốt hoảng và tuyệt vọng, thì Chúa ở phần cuối thuyền, là phần sẽ bị chìm trước tiên. Ngài làm gì thế? Mặc dù những giao động, hối hả, Ngài vẫn ngủ yên, tín thác nơi Chúa Cha - đó là lần duy nhất trong Tin Mừng, chúng ta thấy Chúa Giêsu ngủ -. Và khi Ngài bị đánh thức dậy, Chúa cho gió yên biển lặng, rồi nói với các môn đệ với giọng khiển trách: ”Tại sao các con lại sợ? Các con chưa có đức tin sao?” (v.40).
Chúng ta hãy tìm cách hiểu. Sự thiếu đức tin của các môn đệ hệ tại điều gì, một thái độ trái ngược với sự tin tưởng của Chúa Giêsu? Các môn đệ không ngừng tin nơi Chúa, và thực sự họ kêu cầu Ngài. Nhưng chúng ta hãy xem cách thức môn đệ kêu cầu: ”Thưa Thầy, Thày chẳng quan tâm gì đến sự kiện chúng con sắp chết sao?” (v. 38). 'Thầy chẳng quan tâm': họ nghĩ rằng Chúa Giêsu không đoái hoài gì đến họ, không chăm sóc họ. Giữa chúng ta, trong các gia đình, một trong những điều làm đau lòng nhất, đó là khi chúng ta nghe nói: ”Anh chẳng quan tâm gì đến em sao?”. Đó là một câu làm thương tổn và tạo nên bão tố trong tâm hồn. Câu ấy cũng làm tổn thương cả Chúa Giêsu. Vì chẳng có ai quan tâm đến chúng ta hơn Ngài. Thực vậy, sau khi được kêu cầu, Chúa đã cứu vớt các môn đệ thiếu lòng tin.
Bão tố vạch trần sự dễ thương tổn của chúng ta và cho thấy những an ninh giả tạo và thừa thãi qua đó chúng ta đã xây dựng những chương trình hoạt động, những dự án, các tập quán và ưu tiên của chúng ta. Nó tỏ cho thấy chúng ta đã lơ là và bỏ qua điều nuôi dưỡng, nâng đỡ và ban sức mạnh cho cuộc sống và cộng đoàn của chúng ta. Bão tố để lộ tất cả những chủ tâm ”gói lại” và quên đi những gì đã nuôi dưỡng cái hồn của các dân tộc chúng ta; tất cả những toan tính gây mê với những tập quán có vẻ là ”cứu thoát”, nhưng không có khả năng tham chiếu những căn cội và nhắc nhớ tới các vị tiền bối của chúng ta, và vì thế khiến cho chúng ta không còn khả năng miễn dịch cần thiết để đương đầu với nghịch cảnh. Bão tố cũng làm rơi mất những mánh khóe chúng ta dùng để ngụy trang ”cái tôi” của chúng ta, luôn lo lắng về hình ảnh của mình; một lần nữa, chúng ta khám phá thấy điều tốt lành là chúng ta cùng thuộc về nhau, cùng là anh chị em của nhau.
"Tại sao các con sợ hãi? Các con chưa có niềm tin sao?”. Lạy Chúa, Lời Chúa chiều tối hôm nay đánh động và có liên hệ tới tất cả chúng con. Trong thế giới chúng con hiện nay, thế giới mà Chúa yêu thương nhiều hơn cả chúng con yêu, chúng con tiến bước rất mau lẹ, cảm thấy hùng mạnh và có khả năng trong mọi sự. Chúng con ham hố lợi lộc, để cho mình bị vật chất thu hút mất và bị choáng váng vì vội vã. Chúng con không dừng lại trước những lời nhắc nhở của Chúa, không thức tỉnh trước những chiến tranh và bất công trên thế giới, chúng con đã không lắng nghe tiếng kêu của những người nghèo và của trái đất của chúng con đang bị bệnh nặng. Chúng con cứ tiếp tục tiến bước không chút sợ hãi, nghĩ rằng mình sẽ luôn khỏe mạnh trong một thế giới bị bệnh. Giờ đây, trong lúc chúng con đang ở giữa biển động, chúng con khẩn cầu Chúa: "Lạy Chúa, xin hãy thức dậy!”
"Tại sao các con sợ hãi? Các con chưa có đức tin sao?” Lạy Chúa, Chúa kêu gọi chúng con, một lời kêu gọi hãy tin tưởng. Không phải chỉ tin Chúa hiện hữu cho bằng hãy đến cùng Chúa và tín thác nơi Chúa. Trong Mùa Chay này vang dội lời kêu gọi cấp thiết của Chúa: ”Hãy hoán cải”, ”hãy hết lòng trở về cùng Ta” (Gl 2,13). Chúa gọi chúng con hãy đón nhận thời điểm thử thách này như 'một thời điểm chọn lựa'. Đây không phải là thời điểm phán xét của Chúa, nhưng là lúc chúng con phải suy xét: thời điểm chọn lựa điều gì đáng kể và điều gì chóng qua, tách biệt điều cần thiết ra khỏi điều không cần. Lạy Chúa, đây là lúc điều chỉnh lại hành trình cuộc sống của chúng con hướng về Chúa và hướng về tha nhân. Và chúng con có thể nhìn bao nhiêu bạn đồng hành gương mẫu, trong sợ hãi, họ đã phản ứng bằng cách hiến mạng sống mình. Đó là sức mạnh tác động được Thánh Linh đổ xuống và nhào nặn thành những sự hiến thân can đảm và quảng đại.
Đó là sự sống của Thánh Linh có khả năng cứu chuộc, nâng cao giá trị và tỏ cho thấy cuộc sống của chúng con được hình thành và nâng đỡ nhờ những người thường - những người thường bị quên lãng, - không được báo chí nói đến, không xuất hiện trong những cuộc biểu dương mới nhất, nhưng chắc chắn, họ đang viết lên những biến cố quan trọng ngày nay trong lịch sử chúng con: các bác sĩ, y tá nam nữ, các nhân viên siêu thị, nhân viên vệ sinh, những người giúp việc gia đình, các nhân viên chuyên chở, các nhân viên công lực, những người thiện nguyện, các linh mục, nữ tu và bao nhiêu người khác đã hiểu rằng không ai tự cứu thoát một mình. Đứng trước đau khổ, qua đó người ta đo lường mức độ phát triển đích thực của các dân tộc chúng con, chúng con khám phá và cảm nghiệm lời nguyện tư tế của Chúa Giêsu: ”Ước gì tất cả chúng được nên một” (Ga 17, 21). Bao nhiêu người hằng ngày thực hành kiên nhẫn và đổ tràn hy vọng, chú tâm không gieo rắc kinh hoàng nhưng gieo vãi tinh thần đồng trách nhiệm. Bao nhiêu người cha, người mẹ, ông bà, giáo chức, chỉ cho các trẻ em chúng con - qua những cử chỉ bé nhỏ và thường nhật - cách thức đương đầu và vượt thắng một cuộc khủng hoảng, bằng cách điều chỉnh các thói quen, ngước mắt lên cao và khích lệ cầu nguyện. Bao nhiêu người cầu nguyện, dâng hy sinh và chuyển cầu cho ích chung của tất cả mọi người. Cầu nguyện và phục vụ âm thầm: đó là những khí giới chiến thắng của chúng ta.
”Tại sao các con sợ hãi? Các con chưa có đức tin sao?”. Khởi đầu đức tin là biết mình cần được cứu độ. Chúng ta không tự mãn, chỉ tự mình thôi thì chúng ta sẽ bị chìm; chúng ta cần Chúa như những người hải hành xưa kia cần những vì sao. Chúng ta hãy mời Chúa Giêsu bước lên những con thuyền cuộc sống của chúng ta. Hãy phó thác cho Chúa những lo sợ của chúng ta để Ngài chiến thắng chúng. Như những môn đệ chúng ta sẽ cảm nghiệm thấy rằng có Chúa ở trên thuyền, thuyền sẽ không bị đắm. Vì sức mạnh của Thiên Chúa là: tất cả những gì xảy ra cho chúng ta, cả những điều bất hạnh, đều mưu ích cho chúng ta. Chúa đưa sự thanh thản vào trong những bão tố của chúng ta, vì với Thiên Chúa, sự sống sẽ không bao giờ chết. Chúa đặt câu hỏi cho chúng ta, giữa bão tố của chúng ta, Chúa mời gọi chúng ta hãy đánh thức và khởi động tình liên đới và hy vọng, có khả năng mang lại sự vững chắc, nâng đỡ và mang lại ý nghĩa cho những lúc này, trong đó tất cả dường như bị chìm. Chúa thức dậy để đánh thưc và hồi sinh niềm tin của chúng ta nơi sự phục sinh.
Chúng ta có một cái neo; trong thập giá của Chúa chúng ta được cứu độ. Chúng ta có một hoa tiêu: trong thập giá của Ngài chúng ta được cứu chuộc. Chúng ta có một hy vọng: trong thập giá của Chúa, chúng ta được chữa lành và ấp ủ vì không có gì và không một ai có thể tách biệt chúng ta ra khỏi tình thương cứu độ của Chúa. Giữa tình trạng cách ly, trong đó chúng ta đang thiếu thốn tình cảm quí mến và những cuộc gặp gỡ, chịu đựng bao nhiêu thiếu thốn, một lần nữa chúng ta nghe lời loan báo cứu độ: Chúa đã sống lại và Ngài sống cạnh chúng ta. Chúa kêu gọi chúng ta, từ trên thập giá của Ngài, hãy tìm lại cuộc sống đang chờ đợi chúng ta, và hãy nhìn đến những người đang kêu chúng ta hãy củng cố, nhìn nhận và khởi động ơn thánh đang ở trong chúng ta. Đừng dập tắt tim đèn còn ngún khói (Xc Is 42,3), không bao giờ yếu liệt và hãy để cho niềm hy vọng được bùng lên.
Đón nhận thập giá của Chúa có nghĩa là tìm lại can đảm để đón nhận tất cả các nghịch cảnh của thời điểm hiện nay, tạm bỏ sự lo lắng của chúng ta về sự toàn năng và chiếm hữu, để nhường chỗ cho tinh thần sáng tạo mà chỉ có Thánh Linh mới có khả năng khơi dậy. Điều này có nghĩa là tìm lại can đảm mở ra những không gian trong đó tất cả mọi người đều thể cảm thấy được kêu gọi và thực hiện những hình thức mới của lòng hiếu khách, tình huynh đệ và liên đới. Trong thập giá của Chúa, chúng ta được cứu thoát để đón nhận hy vọng và để cho niềm hy vọng ấy củng cố và nâng đỡ tất cả các biện pháp và những con đường khả dĩ giúp chúng ta bảo tồn bản thân và giữ gìn. Đón nhận Chúa để đón nhận hy vọng: đó là sức mạnh của đức tin, giải thoát khỏi sợ hãi và mang lại hy vọng.
”Tại sao các con sợ hãi? Các con chưa có đức tin sao?”
Anh chị em thân mến, từ nơi này, nhắc nhớ đức tin kiên vững của thánh Phêrô, tối hôm nay tôi muốn phó thác tất cả anh chị em cho Chúa, nhờ lời chuyển cầu của Đức Mẹ là sức khỏe của dân Ngài, là Sao biển giữa bão tố. Từ những hàng cột này như vòng tay ôm lấy thành Roma và thế giới, ước gì phúc lành của Thiên Chúa đổ xuống trên anh chị em như một vòng tay an ủi. Lạy Chúa, xin Chúa chúc lành cho thế giới, xin ban sức khỏe cho thân xác và an ủi cho tâm hồn. Chúa dạy chúng con đừng sợ hãi. Nhưng niềm tin của chúng con yếu ớt, và chúng con nhát đảm. Nhưng lạy Chúa, Chúa không bỏ mặc chúng con trong bão tố. Xin Chúa lập lại lần nữa: ”Các con đừng sợ” (Mt 28,5). Và cùng với thánh Phêrô, ”chúng con phó thác cho Chúa mọi lo âu, vì Chúa chăm sóc chúng con” (X. 1 Pr 5, 7).
Đọc tiếp »

TRỰC TUYẾN KHÔNG THAY TRỰC TIẾP…



 

Đức cha Antonio Gómez Cantero, Giám Mục Giáo phận Teruel – Albarracín Tây Ban Nha : “...Tất cả các cuộc oanh tạc này đặt ra nhiều câu hỏi cho tôi. Phải chăng chúng ta đang đối xử với các tín hữu như thể họ không biết cầu nguyện và nên phụ thuộc vào hàng giáo sĩ để có thể cầu nguyện?... Với những gì chúng ta đã làm cho đến nay, có phải chúng ta đang coi anh chị em tín hữu chỉ là khán giả?... Bạn có thể thấy rằng rất nhiều Thánh Lễ trên màn hình đang giữ mọi người trong vai trò thụ động của khán giả. Hay là chúng ta muốn biện minh cho chức tư tế của mình? Có phải các dịch vụ tôn giáo đã có trên đài truyền hình và đài phát thanh là không đủ?... Điều gì quan trọng hơn, một khoảng thời gian cầu nguyện và Lectio Divina với Lời Chúa, hay việc nhìn vào một màn trình diễn trên màn hình máy tính?”...
Thời gian ân sủng này cũng dành cho chúng ta, các linh mục và phó tế, để chúng ta dừng lại một chút, suy tư và tái cấu trúc cuộc sống mục vụ của chúng ta, để chúng ta có thể cầu nguyện nhiều hơn, có thể giảm bớt lối sống duy hoạt động, có thể đọc cuốn sách mà chúng ta vẫn còn để lại trên kệ chưa kịp đọc…
Hãy cử hành Thánh Thể trong cô tịch yên bình và vắng vẻ; hãy suy niệm và chữa lành các vết thương mà chúng ta vẫn còn bỏ ngỏ. Nói tóm lại, hãy tìm kiếm những điều cốt yếu trong thừa tác vụ của chúng ta…Có vẻ như một số người trong chúng ta [các linh mục] sợ sự cô tịch, điều mà chúng ta có thể không nhìn thấy hoặc nghe thấy, và chúng ta quên rằng một trong những nhiệm vụ của chúng ta là cầu nguyện cho những người khác….
Chúng ta cũng phải tìm hiểu xem trong việc sử dụng các phương tiện truyền thông này, có bao nhiêu thứ chỉ là sự hiển thị của một mong muốn khó cưỡng là biến mình thành nhân vật chính… Hãy ngừng oanh tạc những con người tốt lành bằng hàng đống những loại suy niệm, hình ảnh, video và lời cầu nguyện, có vẻ giống như quảng cáo hơn là tôn giáo…Ở đây, chúng ta cũng là những người chuộng tiêu dùng: chúng ta chỉ trích rất nhiều, nhưng chúng ta cũng quảng bá cho chủ nghĩa tiêu thụ …
Trên thế giới có rất nhiều người tin, cả phụ nữ lẫn đàn ông, đã chỉ thỉnh thoảng mới được tham dự một cuộc cử hành Bí tích Thánh Thể khi một nhà truyền giáo đi qua (đôi khi vài tháng mới có một lần), nhưng những người đó vẫn sống đức tin của họ với sự chính trực tuyệt vời!...Tuy nhiên, chúng ta là những tay nhà giàu, những người tiêu dùng tôn giáo, với quyền không mất lễ, ngay cả vì nó được truyền hình trực tiếp….
Hãy nhanh chóng tránh xa những âm thanh và hình ảnh trong Mùa Chay rất thật và rất sa mạc này…. Hãy trở về với nội tâm và giữ thinh lặng, đó là nơi Chúa nói với chúng ta…. Hãy sống sự nghèo khó với một cường độ thật mạnh. Vì cuối cùng, cả một loạt các thông điệp giống như cơn mưa rơi xuống mà không làm ướt mặt đất thì cũng không mang lại hoa trái gì”.
Đọc tiếp »

HỌC HỎI TÔNG HUẤN GIA ĐÌNH 2 (câu 21-35) LM Nguyễn Hữu Duy


Nhịp sống đạo tháng 4 này chúng ta tiếp tục học lại Tông huấn Gia Đình từ số 18-25, được chọn lọc thành 15 câu gần như trích nguyên văn lời của Đức chân phước giáo hoàng Gioan Phaolô II. Phần này Tông huấn muốn nhấn mạnh đến mối liên kết yêu thương của mọi thành phần trong gia đình, để thắng vượt nguy cơ rạn nứt, chia rẽ, phân ly ngày nay. Nhờ Chúa Thánh Thần là Tình Yêu, nhờ các Bí tích, nhất là Bí tích Giao Hòa và Thánh Thể, gia đình tìm lại sự hiệp thông yêu thương.
21.H. Tại sao tình yêu là nguồn mạch và sức mạnh sự hiệp thông trong gia đình ?
T. Gia đình được thiết lập do tình yêu và được sinh động cũng do tình yêu, làm nên một cộng đồng các ngôi vị: đôi bạn nam nữ, cha mẹ và con cái, họ hàng. Không có tình yêu, gia đình không phải là một cộng đồng các ngôi vị. Không có tình yêu, gia đình không thể sống, lớn lên và tự hoàn thiện mình. (18)
22.H. Gia đình cần ân sủng Chúa Thánh Thần thế nào ?
T. Ơn của Thần Khí là luật sống cho đôi bạn Kitô hữu, đồng thời là hơi thở hướng dẫn họ, để mỗi ngày họ phát huy được thể xác, tính tình, con tim, trí tuệ, ý chí, linh hồn, hầu biểu lộ cho Hội Thánh và cho thế giới thấy sự hiệp thông mới mẻ về tình yêu do ân sủng Đức Kitô ban tặng. (19)
23.H. Vì sao buộc giữ đặc tính bất khả phân ly trong hôn nhân?
T. Sự kết hợp mật thiết, việc hai người tự hiến cho nhau cũng như lợi ích của con cái buộc hai vợ chồng phải hoàn toàn trung tín và đòi hỏi họ kết hợp với nhau cách bất khả phân ly. (20)
24.H. Giáo Hội nhấn mạnh thế nào về đặc tính này khi thực trạng có nhiều gia đình ly tán?
T. Hội Thánh tái khẳng định mạnh mẽ giáo lý về sự bất khả phân ly của hôn nhân cho những người ngày nay đang nghĩ rằng thật khó, và hơn nữa thật không sao có thể liên kết với một người suốt đời, và đối với những người đang cuốn theo một nền văn hoá từ chối sự bất khả phân ly của hôn nhân, có khi họ còn công khai khinh bỉ việc đôi bạn cam kết sống trung thành với nhau. Phải vui mừng loan báo cho họ rằng : tình yêu vợ chồng là tình yêu đặt nền tảng và tìm được sức mạnh nơi Đức Kitô. (20)
25.H. Tính bất khả phân ly dựa trên nền tảng nào ?
T. Dựa trên nền tảng là ý định Thiên Chúa đã bày tỏ trong mạc khải của Ngài: chính Ngài muốn hôn nhân phải bất khả phân ly, và Ngài ban cho nó ơn này như kết quả, dấu chỉ và đòi hỏi của tình yêu tuyệt đối trung thành mà Thiên Chúa đã có đối với con người, và là tình yêu của Chúa Kitô dành cho Hội Thánh. (20)
26.H. Chúa Kitô ban gì cho đôi bạn để bảo toàn tính bất khả phân ly?
T. Ngài canh tân ý định nguyên thuỷ của hôn nhân, và trong lúc cử hành Bí tích Hôn phối, Ngài ban cho họ “một tấm lòng mới”, như thế, không những đôi bạn có thể vượt lên sự “cứng lòng”, mà nhất là họ còn có thể dự phần vào tình yêu toàn diện và dứt khoát của Đức Kitô, là giao ước mới và vĩnh cửu đã trở thành xác phàm. (20)
27. H. Đôi bạn phải khắc ghi điều gì để giữ vững đặc tính này?
T. Đôi bạn phải ý thức rằng, ơn sủng Bí tích mình lãnh nhận vừa là một ơn gọi, vừa là một lệnh truyền phải trung thành mãi mãi, bất chấp các thử thách và khó khăn, với một lòng quảng đại tuân theo ý Chúa : “Điều Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly.” (20)
28. H. ĐTC đã khen ngợi những gia đình trở nên chứng tá tốt lành của hôn nhân bất khả phân ly thế nào?
T. Ngài ca ngợi và khích lệ đông đảo tất cả các đôi bạn, mặc dù gặp những khó khăn to lớn, vẫn giữ gìn và phát triển sự bất khả phân ly cao quí ấy: làm thế, họ khiêm tốn và quả cảm đảm nhận trách nhiệm đã trao cho họ là trở nên dấu chỉ trong thế giới, một dấu chỉ kín đáo và quí giá, đôi khi bị thua chước cám dỗ, nhưng lại được đổi mới không ngừng, là dấu chỉ về sự trung tín không biết mệt mỏi của tình yêu Thiên Chúa và Đức Giêsu Kitô đã có đối với tất cả mọi người và từng người. (20)
29.H. Sự hiệp thông vợ chồng tạo nên các mối liên hệ nào nữa?
T. Nó tạo nền tảng để xây dựng sự hiệp thông rộng lớn hơn trong gia đình, giữa cha mẹ và con cái, giữa những anh chị em trong nhà với nhau, giữa những người bà con gần và những thành phần khác của gia đình. (21)
30.H. Vì sao gọi gia đình Kitô hữu là Hội Thánh tại gia?
T. Gia đình Kitô hữu là một mạc khải, một sự thực hiện đặc biệt mối hiệp thông trong Hội Thánh. Vì thế, gia đình Kitô hữu có thể và phải được gọi là “Hội Thánh tại gia”. (21)
31.H. Mọi thành phần trong gia đình có bổn phận gì?
T.Mỗi người theo ơn riêng của mình, đều có ân sủng và trách nhiệm để từng ngày biến gia đình thành một trường học đào tạo cho nhân tính ngày một hoàn hảo và phong phú hơn, bằng tình yêu và sự chăm sóc các em nhỏ, những người đau yếu già nua, phục vụ lẫn nhau trong đời sống qua việc chia sẻ của cải, niềm vui, nổi khổ. (21)
32.H. Điều gì làm cho tương quan cha mẹ và con cái tốt đẹp?
T. Chính là sự trao đổi có tính cách giáo dục giữa cha mẹ và con cái, làm cho mỗi người đều có thể cho đi và nhận lại. Qua tình yêu, sự kính trọng và vâng lời đối với cha mẹ, con cái đóng góp cho việc xây dựng một gia đình thật sự nhân bản và Kitô giáo. Còn cha mẹ thực hành quyền bính của mình như một tác vụ nhắm tới lợi ích nhân bản và Kitô hữu, giúp con cái đạt được sự tự do có trách nhiệm. (21)
33.H. Làm sao gìn giữ sự hiệp thông gia đình?
T. Sự hiệp thông đòi hỏi mọi người và mỗi người biết quảng đại và mau mắn mở lòng ra để thông cảm, bao dung, tha thứ cho nhau và hoà giải với nhau. Không gia đình nào mà không biết rằng: sự ích kỷ, những bất hòa, những căng thẳng, những xung đột đã làm hại cho sự hiệp thông gia đình biết chừng nào, và đôi khi có thể làm tiêu tan sự hiệp thông ấy. (21)
34.H. Trước nguy cơ tan vỡ, gia đình cần đến Chúa thế nào ?
T. Thiên Chúa của sự bình an mời gọi mọi gia đình tái lập sự hiệp thông, tìm lại sự hiệp nhất, cách riêng bằng việc tham dự vào Bí tích Giao hoà và bàn tiệc Mình Thánh Chúa, sẽ đem lại cho gia đình Kitô hữu ân sủng cần thiết và tinh thần trách nhiệm tương xứng, để thắng vượt mọi chia rẽ, bước tới sự hiệp thông đích thực và trọn vẹn mà Thiên Chúa muốn: “xin cho tất cả nên một.” (21)
35.H. Người chồng phải cư xử với vợ ra sao?
T. Vì cả hai bình đẳng với nhau, nên người nam phải có sự kính trọng sâu xa đối với phẩm giá của vợ mình, như thánh Ambrôsiô đã viết: “Con không phải là chủ của nàng, nàng được trao cho con để làm vợ chứ không phải làm nô lệ… Hãy đáp lại những chú ý nàng đã dành cho con, và hãy biết ơn tình yêu của nàng.” (25)
“Rượu tình yêu” của gia đình có thể bị nhạt nhòa hay cạn hết. “Họ hết rượu rồi” (Ga 2, 3) chính là lúc gia đình đang lâm nguy, mọi thành viên sống rời rạt, xa cách, phân ly. Khi đó, gia đình cần đến Chúa Giêsu. Vì “Chúa Giêsu đã quy tụ và liên kết các thế hệ! Người là nguồn vô tận phát sinh tình yêu thắng vượt mọi khép kín, cô đơn, muộn phiền. Trong cuộc sống gia đình, anh chị em có nhiều phút giây tuyệt đẹp: ăn uống, nghỉ ngơi, làm việc nhà, giải trí, cầu nguyện, đi chơi, đi hành hương, giúp đỡ nhau… Tuy nhiên, nếu không có tình yêu, sẽ chằng có niềm vui, và Chúa Giêsu, tình yêu đích thực, chính là Đấng ban tình yêu đó cho chúng ta: Người ban Lời Chúa soi chiếu đường chúng ta đi, ban Bánh hằng sống nâng đỡ chúng ta trong cuộc sống nhọc nhằn.”(ĐTC Phanxicô-Thư kêu gọi các gia đình cầu nguyện cho Thượng Hội Đồng Giám Mục Thế giới về gia đình 2014, viết ngày 02.02.2014)
Theo gợi ý của ĐTC Phanxicô, chúng ta cùng mọi người trong gia đình, khi cầu nguyện bằng kinh Lạy Cha cũng hãy khẩn cầu : “xin cho chúng con hôm nay tình yêu hằng ngày”, để Chúa Kitô, Đấng hiện diện tại tiệc cưới Cana, vẫn luôn hiện diện trong mọi gia đình, tiếp tục làm phép lạ cho các gia đình, biến đổi tình yêu “lạt như nước lã” thành nồng ấm như rượu ngon cho vợ chồng, cho cha mẹ với con cái, và cho anh chị em với nhau.
Lm NHDuy
Đọc tiếp »

Thứ sáu, Tuần IV - MC



Đọc tiếp »

Phụng vụ thời đại dịch: Ký ức của 2 năm về trước



Đọc tiếp »
 
Địa chỉ: Hiệp Hòa, Tân Thắng, Hàm Tân, Bình Thuận.